Top 10 Bài thơ hay nhất của nhà thơ Đỗ Trung Quân

Phương Kem 79 0 Báo lỗi

Đỗ Trung Quân (sinh 19 tháng 1 năm 1955) là một nhà thơ Việt Nam. Nhiều bài thơ của ông được phổ nhạc và được nhiều người yêu thích như Quê hương, Phượng ... xem thêm...

  1. Quê hương là gì hở mẹ
    Mà cô giáo dạy phải yêu
    Quê hương là gì hở mẹ
    Ai đi xa cũng nhớ nhiều


    Quê hương là chùm khế ngọt
    Cho con trèo hái mỗi ngày
    Quê hương là đường đi học
    Con về rợp bướm vàng bay


    Quê hương là con diều biếc
    Tuổi thơ con thả trên đồng
    Quê hương là con đò nhỏ
    Êm đềm khua nước ven sông


    Quê hương là cầu tre nhỏ
    Mẹ về nón lá nghiêng che
    Là hương hoa đồng cỏ nội
    Bay trong giấc ngủ đêm hè


    Quê hương là vàng hoa bí
    Là hồng tím giậu mồng tơi
    Là đỏ đôi bờ dâm bụt
    Màu hoa sen trắng tinh khôi


    Quê hương mỗi người chỉ một
    Như là chỉ một mẹ thôi
    Quê hương nếu ai không nhớ...


    Bài thơ lúc đầu được làm đề tặng bé Quỳnh Anh (con của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, khi đó mới một tuổi), đăng lần đầu năm 1986 ở báo Khăn quàng đỏ. Khi đăng bài này thì người biên tập (Việt Nga, con của nhà thơ Lê Giang) có bỏ một vài đoạn và thêm một câu “Sẽ không lớn nổi thành người” ở cuối cùng.


    Trong tập thơ Cỏ hoa cần gặp (1991), tác giả đã đăng lại nguyên bản như bản đăng ở đây. Tuy nhiên, bài hát Quê hương của nhạc sĩ Giáp Văn Thạch đã được phổ nhạc theo bài đăng năm 1986.

    Bài học đầu cho con
    Bài học đầu cho con
    Bài học đầu cho con

  2. Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
    Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
    Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
    Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu


    Mối tình đầu của tôi có gì ?
    Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
    Lá áo người trắng cả giấc ngủ mê
    Lá bài thơ cứ còn hoài trong cặp

    Giữa giờ chơi mang đến lại.... mang về.


    Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
    Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
    Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại

    Ngày khai trường áo lụa gió thu bay...
    Mối tình đầu của tôi có gì ?
    Chỉ một cây đàn nhỏ
    Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm

    Ai cũng cũng hiểu - chỉ một người không hiểu
    Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi... thành câm.


    Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
    Em hái mùa hè trên cây

    Chở kỷ niệm về nhà
    Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
    Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.


    1984

    Bài thơ này đã được nhạc sĩ Vũ Hoàng phổ nhạc thành bài hát Phượng hồng.

    Chút tình đầu
    Chút tình đầu
    Chút tình đầu
  3. Top 3

    Mẹ

    "Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ"


    Con sẽ không đợi một ngày kia
    khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
    Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
    Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
    Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
    mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
    ai níu nổi thời gian?
    ai níu nổi?
    Con mỗi ngày một lớn lên
    Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
    Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.


    Con sẽ không đợi một ngày kia
    có người cài cho con lên áo một bông hồng
    mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
    mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
    hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
    Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
    Sống tự do như một cánh chim bằng
    Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
    Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
    Những bài thơ chất ngập tâm hồn
    đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
    Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
    mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
    ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
    giọt nước mắt già nua không ứa nổi
    ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
    mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
    Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
    mấy kẻ đi qua
    mấy người dừng lại?
    Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
    trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
    ta vẫn vô tình
    ta vẫn thản nhiên?


    Hôm nay...
    anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
    ngã nón đứng chào xe tang qua phố
    ai mất mẹ?
    sao lòng anh hoảng sợ
    tiếng khóc kia bao lâu nữa
    của mình?
    Bài thơ này xin thắp một bình minh
    trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
    bài thơ như một nụ hồng
    Con cài sẵn cho tháng ngày
    sẽ tới!


    1986

    Mẹ
    Mẹ
    Mẹ
    Mẹ
  4. Mong manh nhất không phải là tơ trời
    Không phải nụ hồng
    Không phải sương mai
    Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức
    Anh đã biết một điều mong manh nhất
    Là tình yêu
    Là tình yêu đấy em!
    Tình yêu,
    Vừa buổi sáng nắng lên,
    Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội
    Ta vừa chạy tìm nhau...
    Em vừa ập vào anh...
    ... Như cơn giông ập tới
    Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi.
    Không phải đâu em - không phải tơ trời
    Không phải mây hoàng hôn
    Chợt hồng... chợt tím...
    Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
    Khẽ vụng dại là... thế thôi... tan biến


    Anh cầu mong - không phải bây giờ
    Mà khi tóc đã hoa râm
    Khi mái đầu đã bạc
    Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
    Còn thấy tựa bên vai mình
    Một tình yêu không thất lạc...


    Bài thơ này đã được phổ nhạc thành bài hát Hương tình yêu.

    Không phải tơ trời, không phải sương mai
    Không phải tơ trời, không phải sương mai
    Không phải tơ trời, không phải sương mai
  5. Ở trong rừng đâu có gương soi
    Làm sao em thấy được vết bầm trên má
    Chuyến tải thương về mấy lần trượt ngã
    Vì mùa mưa nào chưa dứt ở đây.


    Anh bộ đội thương binh vừa tỉnh lại sáng nay
    Đã hỏi thăm em người cáng thương hôm trước
    “Cô ấy ngã mấy lần tôi đếm được
    Mà sao không khóc mới lạ lùng!”


    Chắc anh hiểu rồi em ở tấm lòng
    Nước mắt chỉ dành cho người ngã xuống
    Nên dù té đau, gai rừng đâm chân buốt
    Đâu để vết thương anh rỉ máu hai lần


    Em là người thanh niên xung phong
    Không có súng, chỉ có đôi vai cáng thương, tải đạn
    Giữa tầm đạn thù, tấm lòng dũng cảm
    Em vượt đường dài tiếp thêm lửa tiến công


    Tôi thấy rồi em ơi giữa cuộc hành quân
    Niềm kiêu hãnh trong mắt em kỳ lạ
    Trong chiếc áo bạc màu đôi miếng vá
    Cô gái Việt Nam đẹp đến lạ thường


    Ôi! Những bông hoa nở giữa chiến trường


    Bài thơ này đã được nhạc sĩ Nguyễn Cửu Dũng phổ nhạc thành bài hát cùng tên.

    Những bông hoa trên tuyến lửa
    Những bông hoa trên tuyến lửa
    Những bông hoa trên tuyến lửa
  6. Xin cảm ơn những con đường ven biển
    Cho rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi
    Cám ơn sóng nói thay lời dào dạt
    Hàng thuỳ dương nói hộ tiếng thầm thì


    Anh như núi đứng suốt đời ngóng biển
    Một tình yêu vươn chạm tới đỉnh trời
    Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
    Ðã xô vào xin chớ ngược ra khơi


    Anh như núi đứng nghìn năm chung thuỷ
    Không ngẩng đầu dù chạm tới mây bay
    Yêu biển vỗ dưới chân mình dào dạt
    Dẫu đôi khi vì sóng núi hao gầy...


    Cám ơn em dịu dàng đi bên cạnh
    Biển ngoài kia xanh quá nói chi nhiều
    Núi gần quá - sóng và em gần quá
    Anh đủ lời để tỏ một tình yêu.


    Bài thơ này đã được nhạc sĩ Nguyễn Bòn phổ nhạc thành bài hát cùng tên.

    Biển, núi, em và sóng
    Biển, núi, em và sóng
    Biển, núi, em và sóng
  7. "Nơi nào có em, nơi ấy là thiên đường"
    Mark Twain


    Nếu như đêm nay anh ngồi gác một mình
    Chỉ riêng anh và những vì sao còn thức
    Anh sẽ chọn một vì sao đẹp nhất
    Để bảo rằng - đấy chính là em


    Nếu trưa nào anh qua một khoảng đường êm
    Chỉ có nắng và chân mình đạp lá
    Trời thành phố khép hàng mi êm ả
    Anh đi cùng chiếc bóng của mình

    Anh sẽ chọn một bóng râm dịu mát
    Để bảo rằng - đấy chính là em


    Nếu khuya nào anh vào xưởng ca đêm
    Giờ ngon giấc của em trong giấc ngủ

    Anh sẽ gọi hương ngọc lan đầu phố
    Theo dọc đường và bảo - đấy là em


    Ở nơi nào mà anh chẳng có em
    Có cả lúc một mình đi xuống phố

    Đi theo anh chỉ lá me và gió
    Thì lá me và gió chính là em


    Anh nghiêng mình cảm tạ Mark Twain
    Đã phát biểu tuyệt vời về đôi lứa

    Đã cho anh những thiên đường mở cửa
    Khắp mọi nơi trong cuộc sống của mình


    Ở nơi nào mà anh chẳng có em
    Có khi ngủ nữa là khi anh thức

    Anh đưa tay là chạm vào hạnh phúc
    Trái táo hồng treo giữa những cành êm
    Em là ban mai, là chiều vắng, là đêm ...

    Bài thơ về đôi lứa
    Bài thơ về đôi lứa
    Bài thơ về đôi lứa
    Bài thơ về đôi lứa
  8. Áo vàng như mộng qua đầu ngõ

    Em lễ chùa nào đêm hôm nay
    Ngoài sân nụ áo khăn rồi đó
    Một dòng hương khói mọc trên tay


    Khói hương mỏng mảnh lên trời rộp
    Đêm lạnh mà sao chợt ấm lòng
    Áo vàng hay mộng qua đầu ngõ
    Mùi hương rớt lại giữa thinh không.


    Đêm ấy lòng anh không có tuổi
    Vui theo màu pháo đỏ sân nhà
    Áo vàng hay mộng qua đầu ngõ
    Có phải giao thừa em đã qua?


    Có phải áo vàng - em đấy không
    Mai ra ngõ vắng đứng bâng khuâng
    Hay là mai nở tưng bừng quá
    Anh bước tìm hoài những dấu chân.


    Nguồn: tạp chí "Kiến thức ngày nay" xuân Nhâm Thân 1992

    Mộng qua đầu ngõ
    Mộng qua đầu ngõ
    Mộng qua đầu ngõ
    Mộng qua đầu ngõ
  9. Rồi hôm nào anh đến chơi
    tất cả đều đã khác
    đám mây trên nóc nhà đã lớn
    chia sẻ trên mái ngói đã già
    chỉ rêu xanh còn trẻ mãi
    ôi! ngày hôm qua...
    Rồi hôm nào anh ghé chơi
    dường như đến lần đầu
    dường như là người lạ
    cây cối trong vườn như không quen
    người thiếu nữ vẫn là em
    mà không phải...
    người gõ cửa vẫn là anh
    mà không phải
    ôi! ngày hôm qua...
    Rồi hôm nào anh đến chơi
    những câu chuyện kể chưa xong vẫn còn nguyên đấy
    người nghe vẫn là người cũ
    người kể vẫn là người quen
    chỉ tiếng cười ngây thơ đã hết
    ôi! ngày hôm qua...
    Rồi hôm nào anh đến chơi
    tìm mẩu nến vụn có lần đã thắp
    nếu em còn giữ hãy cho xin
    khi ngồi buồn, anh còn chút ánh sáng xa xăm
    thứ ánh sáng chỉ mắt em xưa kia mới có
    đôi mắt không phải bây giờ
    tuổi thơ đã chết
    ôi! ngày hôm qua...
    rồi hôm nào ghé thăm để nhận thấy một điều đã muộn
    đám mây đã lớn
    chim sẻ đã già
    chỉ rêu xanh còn trẻ mãi
    ôi! ngày hôm qua...


    Tháng 4-1991

    Tuyển tập "Cỏ hoa cần gặp".

    Ngày hôm qua
    Ngày hôm qua
    Ngày hôm qua
    Ngày hôm qua
  10. Thỉnh thoảng bỗng nhớ chốn nào đó
    Mỗi ngày ra đường mỏi cổ
    Lêu nghêu cao ốc
    Mỗi trưa về nhà toé đom đóm mắt
    Thì ta lại nhớ một chốn nào
    Có gì mềm như lá ở trên cao


    Đôi khi chợt nhớ chốn gì đấy
    Ngán ngẩm đèn màu xanh đỏ
    Ngán phòng lạnh quen ngồi ngại nắng
    Sợ gió
    Trắng bệt người
    Nhợt nhạt màu
    Thì ta lại nhớ chốn nào đấy
    Đêm tóc người thoang thoảng hương ngâu


    Thỉnh thoảng chợt nhớ cái gì đấy
    Ngán văn minh siêu thị
    Ngán canh chua đông lạnh
    Thì ta nhớ góc bếp ám khói
    Thúng mủng của bà
    Rổ rá của chị
    Và ta – linh hồn cỏ dại lang thang


    Đôi khi chợt nhớ chốn nào đấy
    Nhớ mơ hồ như chẳng nhớ ai
    Như khi ta lên hương xây nhà sơn cửa
    Bỗng bâng khuâng màu rêu phố

    U hoài...


    Nguồn: Chân mây cuối trời, thơ Đỗ Trung Quân, Hoàng Ngọc Biên, tranh Nguyễn Quỳnh, 2003

    Đôi khi
    Đôi khi
    Đôi khi
    Đôi khi



Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy