Anh (34%)
Vương quốc Anh là quốc gia có chủ quyền đã từng tồn tại từ năm 927 đến năm 1707 ở phía tây bắc lục địa châu Âu. Ở thời đỉnh cao, Vương quốc Anh đã từng kéo dài tới hai phần ba phía nam Đảo Anh (bao gồm cả Anh và xứ Wales ngày nay) và một vài hòn đảo nhỏ xa trung tâm; hiện nay thuộc thẩm quyền pháp lý của Anh và xứ Wales. Vương quốc này có biên giới đất liền với Vương quốc Scotland ở phía bắc.
Hoàng cung lúc đầu đặt ở Winchester, Hampshire, nhưng từ thế kỉ 12 trở đi, Luân Đôn thực tế đã trở thành thủ đô của quốc gia này. Người Anglo-Saxons tự gọi mình là Engle hoặc Angelcynn, tên gốc của người Angles. Vùng đất họ sinh sống được gọi là vùng đất Engla, có nghĩa là "vùng đất của người Anh" bởi ÆthelweardLatin hóa Anglia, từ gốc chỉ vùng Anglia vetus, quê hương của các Angles (được Bede gọi là Angulus).
Từ vùng đất Engle được đọc chệch thành England bởi âm tiết trùng thời trung cổ (Engle-land, Engelond). Tên Latin là Anglia hoặc đất Anglorum, Pháp cổ và Anglo-Norman gọi là Angleterre[3]. Từ thế kỷ 14 England được sử dụng trong các tài liệu ám chỉ toàn bộ đảo.
Ở Anh, có tới 2,5 triệu người có nhà riêng, nhưng họ chỉ sống một mình mà thôi, chiếm tỉ lệ 34% tức hơn 1/3 dân số cả nước. Tỉ lệ này đang có chiều hướng tăng lên kể từ thập niên 1990. Diện tích của nước Anh (không bao gồm Scotland, bắc Ireland và xứ Wales) là 130.395km², dân số ước lượng khoảng 67.886.011 người. GDP đầu người của Anh là 39.720 USD/người/năm.