Bài thơ: KHÓC THẦY TRƯƠNG NGỌC LIÊN - Nguyễn Văn Chương
KHÓC THẦY TRƯƠNG NGỌC LIÊN
Thơ: Nguyễn Văn Chương
(Thơ chợt đến như một điều bất diệt.
Thơ: Trương Ngọc Liên: Biển Chiều Dông Bão).
Hay động lòng trắc ẩn
Ôm nặng khối sầu đời
Bao nỗi niềm trầm uất
Thầy chóng già, Thầy ơi!
Trò cũng không trẻ nữa
Giàn giụa dòng lệ rơi.
Sẽ không bao giờ nguôi
Nhớ ba lăm năm ấy
Lứa học trò chân quê
Những năm đầu Thầy dậy
Người gieo mầm mơ ước
Người vun đắp chồi xanh
Bụi bặm nào vẩn được
Cõi tâm linh trong lành.
Thầy gặp trò lúc ngặt
Vẫn ung dung sá nào
Trò tìm Thầy lúc khó
Bỗng chùng muôn gắt gao.
Tránh bọn Xuân - tóc - đỏ
Ghét loại người thứ ba
Thầy trò ông giáo Thứ
Ngẩn ngơ như lạc nhà.
Thầy có chứng mất ngủ
Định mệnh như bão dông
Cuốn băng thời trai trẻ
Vắng than - tim vẫn hồng.
Ước khỏe về quê GHÊNH
Thầy trồng hoa nuôi cá
Lúc rảnh sang THUẬN THÀNH
Gặp trò xưa cho hả.
Người với thơ một đạo
Khắc khoải càng chung tình
Nhưng... lẽ nào vội thế ?
Chớp mắt cõi nhân sinh !
Bàng hoàng muốn Thiên Vấn
Bởi đức Thầy khiêm cung
Trò mồ côi nuốt hận
Để nhớ thương khôn cùng.
P/s: Hà Nội 1994.