Nghị luận "Đời phải trải qua giông tố nhưng không được cúi đầu trước giông tố" số 10
Con người ai sinh ra và lớn lên đều có quyền lựa chọn cho mình một lối đi, bước đi trong cuộc sống. Nhưng không phải bước đi nào cũng mang lại màu hồng, hạnh phúc, mà có những bước đi khiến ta chán nản, chùn bước. Để từ đó ta nhận ra được những giá trị của cuộc sống, giá trị của thời gian, biết mình là ai, Phải làm gì? và câu nói của Đặng Thùy Trâm luôn đem lại một quan niệm sâu sắc, động lực thầm kín trong tôi “đời phải trải qua giông tố nhưng không được cúi đầu trước giông tố”.
Thật vậy! để bước đến một thành công, con người chúng ta phải thực sự cố gắng, bởi đời không cho không ai một thứ gì hết, những chông gai ngày hôm nay, những vấp ngã ngày hôm nay, lại là một hành trang vô cùng quý báu để thực hiện ước mơ đó. Ngôi sao sáng sẽ không còn xa vời với bạn, khi bạn biết cách tạo ngọn lửa sáng trong chính tim mình, ngọn lửa ấy có sáng mạnh rực rỡ được hay không? mọi thứ đều do tim bạn nuôi sống “con người có thể bị hủy diệt, chứ không bao giờ bị đánh bại”.
Từ xưa đến nay, qua hàng nghìn năm đấu tranh dựng nước và giữ nước, nhân dân con người Việt Nam luôn giữ cho mình một tinh thần thép, biến nỗi sợ hãi thành lòng căm thù, căm phù cái thủ tục lạc hậu, bóc lột sức lao động nhân dân, bị đẩy đoạn tra tấn đến thân tàn ma dại. Nhưng dù vất vả bao nhiêu lầm, than tủi nhục bao nhiêu, họ vẫn chưa bao giờ có ý định cúi đầu chịu thua, mà luôn lấy đó là mục tiêu để phấn đấu. Đầu hàng trước kẻ thù nó còn nhục nhã gấp trăm lần là bị đô hộ, có chết cũng phải chết một cách vinh quang, chết để đời còn hơn mang tiếng theo giặc.
Gian lao, mệt nhọc đến bao nhiêu thì ta cũng phải ngẩng cao đầu mà sống, đừng bao giờ bi quan, sống xô bờ nhạt nhẽo. “Đứng núi này trông núi nọ”, sống phải có mục đích rõ ràng, lập trường riêng cho mình. Hôm nay dù mình thất bại, mình thua cuộc nhưng không phải là kết thúc. Đó chỉ là mình cần tạo ra cho mình một cơ hội mới, gieo một hạt mầm khác nảy mầm và lần này mình phải chăm sóc nó kỹ càng hơn, kinh nghiệm cũng tốt hơn nhiều so với những người chưa từng thất bại.
Trong rừng có rất nhiều lối đi và tôi chọn lối đi không có dấu chân người, lối đi ấy dù gặp nhiều khó khăn, hiểm trở luôn bị những thứ khác vây quanh, để ý tới tính mạng. Nhưng không phải vì thế mà làm bạn cục ngã, đã là con người cần phải có ý chí dẫn đạp qua tăm tối, nỗi sợ hãi thì ánh sáng mới hé sáng, soi sáng cho bạn. Nếu bạn không ưa mạo hiểm, chọn cho mình một sự an toàn, đi lại lốt chân của người khác. Vậy liệu các bạn có thực sự chiến thắng mình, tôi tin chắc con đường ấy không có gì là thú vị. Đôi khi chúng ta sẽ phải biết mình là ai, nên làm gì và dừng đúng lúc, không nên mạo hiểm quá, húc đầu vào sỏi đá một cách ngu muội. Đó quả là một con người dốt nát, mà một con người thông minh phải biết chọn cho mình một lối đi thực sự, dù mới lạ, dù gặp nhiều sóng gió ta cũng phải kiên nhẫn, mạnh mẽ vượt qua để đạt được điều đó, ta phải khéo léo, cư xử giải quyết mọi việc.
Đời phải trải qua giông tố, đó là một quy luật rất tự nhiên, có thất bại mới có thành công, có nuốt những đắng cay mới biết ngọt bùi thế nào. Đừng vì một chuyện nhỏ mà khiến ta suy sụp, hãy suy nghĩ sâu sắc hơn và bọc cho chính con tim mình một lớp giáp sắt để nó luôn mạnh mẽ, luôn lạnh nhạt ,vô tâm với khó khăn, cái tăm tối, giông tố ấy không tìm bạn mà làm phiền nữa. Mà ngược lại, nó đã sợ bạn, thế là bạn đã chiến thắng chính mình. Một chiến thắng mà không phải ai cũng có thể làm được.
Thanh xuân luôn giống như một cơn mưa rào mùa hạ, dù biết tắm sẽ bị cảm lạnh, nhưng ta luôn muốn khao khát được đắm mình trong mưa. Dù kết quả có ra sao, ta ốm thế nào, thì cũng muốn thực hiện nó. Cái lạnh giá buốt của nước mưa, cơn gió thổi nhẹ có là gì so với cái bồng bột, đam mê ấy, dù có sao cũng phải đắm mình, dù khó khăn cũng phải sống vì đó là niềm tin, khao khát được thay đổi chính mình để tồn tại.
Nếu không có tình yêu cuộc sống, tình yêu thiên nhiên, làm sao có thể có được những con người phi thường đến lạ. Một người phụ nữ khuyết tật cả tay chân lẫn mắt, nhưng vẫn lạc quan, yêu đời, vẫn phải sống và vẫn cống hiến cho đời. Đó luôn là một tấm gương sáng, mà mỗi thanh niên hiện nay học hỏi. Đau khổ hơn khi những đứa trẻ do cha mẹ sinh ra bị nhiễm chất độc da cam, phải gánh chịu thân hình quái dị, nhưng những đứa trẻ ấy chưa bao giờ trách móc hay hổ thẹn gì, cả ánh mắt đó luôn sáng, hiện hữu một nghị lực sống mạnh mẽ, coi thường khó khăn và tin vào một tương lai mới với một đau đớn cả về tinh thần lẫn thể xác. Như vậy mà các em còn vượt qua được. Tại sao mình lại không, mình phải thực sự hạnh phúc, may mắn hơn các em rất nhiều vì có được đôi bàn tay để nắm bắt cơ hội, đôi bàn chân để đứng lên từ vấp ngã. Đôi mắt sáng để nhận biết, nhìn rõ khó khăn và con tim mãnh liệt luôn hướng mình về phía mặt trời.
Không một ai có thể giúp được mình bằng chính bản thân của mình cả. Họ có thể cho ta hạt, nhưng không cho ta cây và quả. Muốn có được quả phải lao động chăm chỉ, vun xới, đi qua những ngày tháng gió mưa, bão giông, những biến cố cuộc đời, chống chọi với mọi thứ để được sống, được tồn tại, đừng vì chút nắng mà héo mòn, vì chút mưa gió mà giập úng, vì chút bão mà liêu xiêu. Hãy tự tin vào bản thân, kiên cường đến giây phút cuối, cố gắng hết sức để đạt được điều mình mong muốn, để khi ta thất bại cũng không hối hận vì những gì mình đã làm “ta đã cố gắng hết sức và không ai có thể làm được hơn thế”.
Ta sẽ được xem trong khi đi qua giông tố mà không hề sợ hãi hay lo phiền gì, sẽ bị khinh thường khi trốn tránh khó khăn, cúi đầu trước giông tố. Hãy sống như một chiến binh vậy, biết sẽ bị hủy diệt, nhưng đừng để bị đánh bại và cúi đầu trước nó. Mỗi học sinh cần rèn luyện cho mình một lối sống tự lập, kiên cường, đừng nản lòng vì một bài tập khó, mà đi tìm cách giải của nó thay vì chép của người khác. Qua câu nói trên ta thấy rõ được ý nghĩa mà Đặng Thùy Trâm muốn gửi gắm con người, dù trong hoàn cảnh nào cũng không được nản lòng, yếu đuối. Mà phải cố gắng hết sức mình để vượt qua một cách mạnh mẽ