NINH BÌNH QUÊ TÔI
Thơ Nguyễn Đình Hưng
Quê hương ơi có từ bao đời
Rừng núi, cánh đồng mênh mông bát ngát
Sóng biển, dòng sông vẫn rì rào ca hát
Lịch sử huy hoàng vang mãi Người ơi.
Rừng cổ Cúc Phương còn mãi sinh sôi
Cây Chò ngàn năm, động Người Xưa còn đó
Hang động Tràng An, bến thuyền Tam Cốc
Để Ninh Bình huyền ảo, tinh khôi.
Quê hương ơi lịch sử mãi ghi
Đinh Bộ Lĩnh với cờ Lau lập quốc
Dương Vân Nga trao Long Bào vì nước
Để Việt Nam vững mãi chủ quyền.
Quê hương ơi thắm đượm tình duyên
Khu Văn Lâm các vua Trần hội tụ
Vùng Kim Sơn in dấu chân Công Trứ
Tam Điệp vọng về cuộc thần tốc của Quang Trung.
Quê hương ơi vang vọng tiếng chuông rung
Đây chùa Bái Đính, kia nhà thờ Phát Diệm
Tiếng kinh cầu gọi người người hướng thiện
Cuộc sống an lành, đoàn kết thủy chung
Không thể quên tên những dòng sông:
Hoàng Long, Sào Khê hòa cùng sông Đáy
Sông Vạc, sông Vân, sông Ân chảy ra biển cả
Để Ninh Bình thành nhạc, thành thơ.
Quê hương ơi có bao nghề đáng nhớ
Dệt cói Kim Sơn, trồng hoa Ninh Phúc
Khắc đá Ninh Vân, Thêu ren Ninh Hải
Thổi hồn vào gỗ Phúc Lộc rất tài.
Lao động tảo tần, người dân mê mải
Mà trong lòng vẫn văng vẳng lời ru
Có ai hay những đêm không ngủ
Để nhớ về nhau qua khúc hát Ca Trù.
Ninh Bình ơi đã mấy ngàn thu
Vẫn lung linh theo dòng lịch sử
Ai đã đến chỉ một lần sẽ nhớ
Cảnh và người lắng đọng những vần thơ./.