Quê hương là núi rồng
Quê hương em có dòng sông Lam
Điệu ví dặm chao nghiêng đôi bờ dệt lụa
Ngút mắt những bãi dâu, ruộng lúa
Tần tảo bốn mùa chở nặng phù sa.
Em có về thăm mẹ thăm cha
Cho anh được về với theo câu hát
Cửa Hội mênh mông, Cửa Lò bát ngát
Giận thì giận mà mong càng mong…
Quê hương anh có ngọn núi Hồng
Trầm mặc lặng thầm bên dòng Lam soi bóng
Tùng bách reo vui giữa trời cao gió lộng
Mối tình sắt son chung thủy Hồng-Lam.
Hồn sông núi âm vang
Vó ngựa khải hoàn đoàn quân áo vải
Nghiệp đế bền lâu, đất nước liền một giải
Quang Trung định đô đắp lũy Phượng hoàng.
Quê hương ta từ thủa hồng hoang
Bão lũ liên hồi, gió Lào rát mặt
Đông lạnh căm buốt da như cắt
Tay run gầy cấy lúa ruộng sâu.
Trong gian lao ta dựa vào nhau
Người lớp trước ra đi, người đời sau đứng dậy
Đoàn kết thương yêu, ông cha đã dạy
Khí phách anh hùng xứng với tổ tông.
Xa quê hương ta vẫn một lòng
Nhớ núi Hoàng Trù, nhớ làng Sen quê Bác
Giọng nói có phôi pha ít nhiều đổi khác
Vẫn chất phác thật thà như ruộng lúa, bờ tre.
Cầu Bến Thủy nối hai miền xứ Nghệ
Vịnh câu Kiều, tay nắm chặt tay
Sông Lam chảy như ngàn đời vẫn chảy
Hồng Lĩnh mây bay, Hồng Lĩnh hóa Rồng.
- Sưu tầm -