Bài văn hoá thân vào nhân vật Xi - mông kể lại chuyện "Bố của Xi - mông" số 9

Tôi là Xi-mông - một đứa trẻ bất hạnh vì sinh ra đã không có bố. Mặc dù được lớn lên trong vòng tay yêu thương chăm sóc của người mẹ nhưng với tôi vẫn không thể nguôi ngoai. Thậm chí mỗi lần đến trường tôi đều vô cùng sợ sệt vì sự chòng ghẹo của đám bạn.


Tôi vẫn còn nhớ như in cái khoảng thời gian đen tối đó, có thể nói là đen tối nhất cuộc đời khi tôi chỉ khoảng bảy tuổi. Mỗi lần tan trường về tôi lắng nghe lũ trẻ kia xầm xì không ngừng chúng ranh mãnh theo dõi từng bước của tôi. Rồi chúng trêu ghẹo, vô cùng độc ác. Thế nhưng tôi vẫn phải cam chịu và chẳng bao giờ dám phản kháng lại. Có một lần tôi đã xông vào bọn chúng và tất nhiên mình tôi sao có thể chống lại chúng nó, lúc ấy tôi chỉ biết khóc mà thôi.


Nhưng cũng có khi vì quá tức giận mà tôi đã đánh nhau với thằng nhóc đó, không chỉ đấm đá mà tôi còn cắn nó. Và đáp lại tôi bị một trận đánh tơi bời. Một đứa nào đó hét to: “Về mách với bố mày đi”. Tôi cảm thấy đau lòng lắm. Chúng nó đông hơn còn tôi thì chỉ có một mình và cũng một phần là chúng nói đúng tôi là một đứa trẻ không có bố. Tôi nghẹn ngào nhưng vì sĩ diện nên cắn răng nhịn khóc. Còn lũ trẻ ấy nó vui thích nắm tay nhau mà reo hò: “Đồ không có bố!”. Tôi bỏ học lang thang trên bờ sông vắng. nhìn những dòng nước chảy cuồn cuộn bỗng dưng tôi muốn chết. Tôi muốn dìm mình xuống sông vì không có cha. Tôi úp mình trên bãi cỏ và nghĩ về nhà, về mẹ và lại cảm thấy buồn bã.

Bầu trời thật đẹp dòng nước trong như gương tôi tận hưởng những giây phút êm ả rồi buông mình trên tấm thảm cỏ. Một con nhái xanh từ đâu nhảy đến chân tôi và phải đến lần thứ tư tôi mới có thể bắt trọn được nó. Nhìn nó quẫy đạp trong tay tôi bỗng dưng nhớ đến món đồ chơi của mình. Tôi bật khóc nức nở. Bỗng có bàn tay ai đặt nặng trịch lên vai tôi, một giọng nói trầm trầm vang lên:


- Cháu ơi, có việc gì khiến cháu buồn đến thế?


Tôi quay lại thì thấy một người thợ với hàm râu đen và mới tóc rợn từng sợi đang chăm chú nhìn tôi, Tôi vừa nức nở vừa nói:


- Tụi nó đánh con vì con không có cha


Người thợ mỉm cười:


- Sao vậy? Ai mà không có bố?


Tôi đau thắt người mà trả lời:


- Nhưng con không có… bố.


Nghe câu đó người thợ bối rối và bảo tôi:


- Nín khóc đi con. Chú sẽ dắt con về với mẹ. Rồi con sẽ có một người bố.


Về đến trước căn nhà nhỏ xinh xắn. Tôi gọi to:


- Mẹ ơi!


- Thưa cô, tôi gặp cháu đi lạc ngoài bến sông…


- Bác công nhân lịch sử nói với mẹ tôi.


Tôi chạy đến nhào lên ôm cổ mẹ, mếu máo và nói:


- Không phải mẹ ơi, con muốn nhảy xuống sông. Tại tụi nó đánh con... Tụi nó đánh con vì con không có cha.


Mặt mẹ tôi ửng đỏ, ôm vội con vào lòng mà nước mắt tuôn trên má. Chợt nhớ ra điều gì, tôi chạy đến bên người thợ nói:


- Chú làm bố con được không...?


Không ai nói một lời. Tôi liền tuyên bố:


- Nếu chú không chịu làm bố của con, con sẽ nhảy xuống sông.


- Được chứ sao không, nhóc con!


Tôi hỏi tiếp:


- Chú tên gì để có ai hỏi thì con nói?


- Phi-líp!


Tôi dành một giây để ghi nhớ vô lòng và quả quyết nói với chú:


- Bây giờ chú sẽ là bố của con!


Tôi hạnh phúc ôm ghì lấy cổ chú Phi-líp, dụi vào ngực vạm vỡ của cha.


Ngày hôm sau đi học, lũ bạn xúm vào trêu chọc tôi. Thay vì uất ức hay giận giữ tôi đáp:


- Bố tao tên là Phi-líp.


Lũ bạn lại nhao nhao:


- Phi-líp nào cơ?


Tôi không nói gì nữa. Tôi đưa con mắt thách thức nhìn chúng, sẵn sàng chịu hành hạ còn hơn là cúi đầu bỏ chạy.

Hình minh hoạ
Hình minh hoạ

Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy