Top 10 Bài thơ hay của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm

Lan Huong Nguyen 28311 0 Báo lỗi

Nguyễn Khoa Điềm (sinh năm 1943) là một nhà thơ Việt Nam, Trưởng ban Tư tưởng Văn hoá Trung ương, uỷ viên Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản ... xem thêm...

  1. Đất nước

    Thơ: Nguyễn Khoa Điềm


    Khi ta lớn lên Đất Nước đã có rồi
    Đất Nước có trong những cái “ngày xửa ngày xưa...” mẹ thường hay kể
    Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn
    Đất Nước lớn lên khi dân mình biết tròng tre mà đánh giặc
    Tóc mẹ thì bới sau đầu
    Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn
    Cái kèo, cái cột thành tên
    Hạt gạo phải một nắng hai sương xay, giã, giần, sàng
    Đất Nước có từ ngày đó...

    Đất là nơi anh đến trường
    Nước là nơi em tắm
    Đất Nước là nơi ta hò hẹn
    Đất Nước là nơi em đánh rơi chiếc khăn trong nỗi nhớ thầm
    Đất là nơi “con chim phượng hoàng bay về hòn núi bạc”
    Nước là nơi “con cá ngư ông móng nước biển khơi”
    Thời gian đằng đẵng
    Không gian mệnh mông
    Đất Nước là nơi dân mình đoàn tụ
    Đất là nơi Chim về
    Nước là nơi Rồng ở
    Lạc Long Quân và Âu Cơ
    Đẻ ra đồng bào ta trong bọc trứng
    Những ai đã khuát
    Những ai bây giờ
    Yêu nhau và sinh con đẻ cái
    Gánh vác phần người đi trước để lại
    Dặn dò con cháu chuyện mai sau
    Hằng năm ăn đâu làm đâu
    Cũng biết cúi đầu nhớ ngày giỗ Tổ
    Trong anh và em hôm nay
    Đều có một phần Đất Nước
    Khi hai đứa cầm tay
    Đất Nước trong chúng mình hài hoà nồng thắm
    Khi chúng ta cầm tay mọi người
    Đất nước vẹn tròn, to lớn

    Mai này con ta lớn lên
    Con sẽ mang đất nước đi xa
    Đến những tháng ngày mơ mộng
    Em ơi em Đất Nước là máu xương của mình
    Phải biết gắn bó san sẻ
    Phải biết hoá thân cho dáng hình xứ sở
    Làm nên Đất Nước muôn đời...

    *

    Những người vợ nhớ chồng còn góp cho Đất Nước những núi Vọng Phu
    Cặp vợ chồng yêu nhau góp nên hòn Trống Mái
    Gót ngựa của Thánh Gióng đi qua còn trăm ao đầm để lại
    Chín mươi chín con voi góp mình dựng Đất tổ Hùng Vương
    Những con rồng nằm im góp dòng sông xanh thẳm
    Người học trò nghèo giúp cho Đất Nước mình núi Bút, non Nghiên.
    Con cóc, con gà quê hương cùng góp cho Hạ Long thành thắng cảnh
    Những người dân nào đã góp tên Ông Đốc, Ông Trang, Bà Đen, Bà Điểm
    Và ở đâu trên khắp ruộng đồng gò bãi
    Chẳng mang một dáng hình, một ao ước, một lối sống ông cha
    Ôi Đất Nước sau bốn ngàn năm đi đâu ta cũng thấy
    Những cuộc đời đã hoá núi sông ta...

    Em ơi em
    Hãy nhìn rất xa
    Vào bốn ngàn năm Đất Nước
    Năm tháng nào cũng người người lớp lớp
    Con gái, con trai bằng tuổi chúng ta
    Cần cù làm lụng
    Khi có giặc người con trai ra trận
    Người con gái trở về nuôi cái cùng con
    Ngày giặc đến nhà thì đàn bà cũng đánh
    Nhiều người đã trở thành anh hùng
    Nhiều anh hùng cả anh và em đều nhớ
    Những em biết không
    Có biết bao người con gái, con trai
    Trong bốn ngàn lớp người giống ta lứa tuổi
    Họ đã sống và chết
    Giản dị và bình tâm
    Không ai nhớ mặt đặt tên
    Nhưng họ đã làm ra Đất Nước
    Họ giữ và truyền cho ta hạt lúa ta trồng
    Họ truyền lửa cho mỗi nhà từ hòn than qua con cúi
    Họ truyền giọng điệu mình cho con tập nói
    Họ gánh theo tên xã, tên làng trong mỗi chuyến di dân
    Họ đắp đập be bờ cho người sau trông cây hái trái
    Có ngoại xâm thì chống ngoại xâm
    Có nội thù thì vùng lên đánh bại
    Để Đất Nước này là Đất Nước Nhân dân
    Đất Nước của Nhân dân, Đất Nước của ca dao thần thoại
    Dạy anh biết “yêu em từ thuở trong nôi”
    Biết quý công cầm vàng những ngày lặn lội
    Biết trồng tre đợi ngày thành gậy
    Đi trả thù mà không sợ dài lâu
    Ôi những dòng sông bắt nước từ lâu
    Mà khi về Đất Nước mình thì bắt lên câu hát
    Người đến hát khi chèo đò, kéo thuyền vượt thác
    Gợi trăm màu trên trăm dáng sông xuôi
    Người dạy ta nghèo ăn cháo ăn rau
    Biết ăn ớt để đánh lừa cái lưỡi
    Cái cuốc, con dao, đánh lừa cái tuổi
    Chén rượu đánh lừa cơn mỏi, cơn đau
    Con nộm nang tre đánh lừa cái chết
    Đánh lừa cái rét là ăn miếng trầu
    Đánh lừa thuồng luồng xăm mình xăm mặt
    Đánh lừa thằng giặc là chuyện Trạng Quỳnh
    Nhưng lạ lùng thay, nhân dân thông minh
    Không hề lừa ta dù ca dao, cổ tích
    Ta lớn lên bằng niềm tin rất thật
    Biết bao nhiêu hành phúc có trên đời
    Dẫu phải khi cay đắng dập vùi
    Rằng co Tấm cũng làm về hoàng hậu
    Cây khế chua có đại bàng đến đậu
    Chim ăn rồi trả ngon ngọt cho ta
    Đất đai cỗi cằn thì người sẽ nở hoa
    Hoa của đất, người trồng cây dựng cửa
    Khi ta đến gõ lên từng cánh cửa
    Thì tin yêu ngay thẳng đón ta vào
    Ta nghẹn ngào, Đất Nước Việt Nam ơi!...

    *

    Ta lớn lên khao khát những chân trời
    Những mảnh đất chân mình chưa bén được
    Những biển khới chứa mặt trời đỏ rực
    Những ngàn sao trôi miết giữa màu xanh
    Ôi có cách gì ta được ngắm những bình minh
    Buổi vũ trụ chớp bùng nên sự sống
    Và ánh sáng trên chiếc xe vàng chuyển động
    Bỗng một ngày ấm áp kể ta nghe
    Về những con ngươi của thiên thể xa xôi
    Muốn bầu bạn với con người Trái đất
    Ôi phút đó ta vùng lên ngây ngất
    Muốn ôm choàng hết tất cả trời mây
    Trái tim tay nặng trĩu những mê say
    Sẽ gieo xuống làm âm vang mặt đất...

    Nhưng em ơi, cái điều trông đợi nhất
    Vẫn những gì có thể có hôm nay
    Từ hôm nay, trên mảnh đất ta đây
    Ta nắm nó như sợi mây vững chãi
    Rồi rút dần từ cánh rừng vĩ đại
    Của cuộc đời hằng nuôi dưỡng chúng ta
    Và diệu kỳ thay! Ta bỗng loá bất ngờ
    Ta đã thấy cuộc đời vô hạn
    Giữa đất đai, nhân dân, bè bạn
    Ta tìm ra ánh sáng của Con Người
    Những Con Người làm sông núi sáng tươi...

    *

    Những địa danh trôi từ thuở xa xôi
    Trôi bằng máu và trôi bằng nước mắt
    Đã đọng lại thành tên ngươi, tên đất
    Bao năm rồi suốt mặt pha, triền sông
    Nhưng không có con người nào đã trôi hết sâu nông

    Bằng những người dân miền Tây nghèo khổ
    Đây không biển thì rừng làm biển cả
    Một biển xanh với cồn sóng ngút trời
    Họ bám mình vào tấm rẫy nổi trôi
    Rồi gục chết dưới màu xanh vĩnh viễn
    Cuộc đời họ mênh mang bất định
    Chỉ đó nghèo bám riết lấy màu da
    Ôi mây trắng ngang đầu, gió dưới rừng xa
    Đất Nước ở đâu? Đâu là Đất Nước?
    Kờ-ruồng Kù tiệt!
    Tiếng suối hay tiếng chim?
    Tiếng người hay tiếng chiêng?
    Tiếng đá lăn, cây đổ?
    Thác gào hay đá nổ?
    Kờ-ruồng Kù tiệt!
    Kờ-ruồng Kù tiệt!
    Đất Nước! Đất Nước!
    Đất Nước trên miệng ta rồi
    Trong tim ta mang
    Trên chân ta bước
    Đất Nước! Đất Nước!
    Cả núi rừng thét lên đồng loạt!
    Đó là năm dưới thời giặc Pháp
    Chúng hất hàng chục chòi Ta-ôi ra khỏi bản đồ
    Đẩy họ vào những cánh rừng xanh không Tổ quốc
    Chính lúc đó
    Lửa đã cháy lên!
    Lửa ngàn đời từ mỗi bếp cháy lên!
    Đốt nhà! Ta đốt hết nhà!
    Địu con lên lưng vác giáo lên vai
    Đánh trăm chiếc cồng xuyên thủng núi
    Mắt người già quắc lên cho đàn trẻ theo
    Ta đạp rừng nhằm phía Đông bươn tới!
    Ôi ta về nguồn! Về nguồn!
    Kờ-ruồng Kù tiệt!
    Kờ-ruồng Kù tiệt!
    Đất Nước! Đất Nước!
    Ôi ta về theo Đất Nước
    Ta không chịu làm người dân không Đất Nước
    Không Việt Nam
    Biển rừng gào lên như muốn níu chân ta
    Biển rừng không cuốn ta vào vô định nữa
    Ta làm con suối rừng biết tìm sông mà tới
    Ta làm con nai biết tìm lối mà về
    Mặt trời mọc, mặt trời chỉ hướng
    Ôi lòng ta có mặt trời soi sáng
    Ta trở về Đất Nước Tổ tiên ơi!...
    Và hôm nay
    Khi bom thằng Mỹ tới
    Cắt ngang những nói nhọn nhà làng
    Chôn những nhà mồ vào đất bụi
    Ta đánh lên tiếng cồng
    Ta gọi vang rừng vang úi
    Đất Nước!
    Ta đánh lên tiếng chiêng cho cả Bắc Nam cùng nghe được!
    Nghe tấm lòng người Tà-ôi, Pa-kô, Cà-tu
    Thuỷ chung Đất Nước
    Rồi ta quăng cồng dưới suối
    Rồi ta chủ chiếng dưới cây
    Ta đi
    Trong âm vang yêu nước
    Ta đi với rựa và tên
    Rựa ta mài vào gỗ thành nương
    Tên ta gài xuống đất thành bẫy
    Thằng Mỹ vào thì xác mà để đấy!
    Thằng nguỵ vào thì xác nó đừng chôn!
    Cho cháu con ta, ai sau nữa, được nhìn!
    Ôi Đất Nước đầu mũi dao
    Đất Nước đầu mũi tên
    Đất Nước đầu tiếng chiêng
    Đất Nước là ngọn lửa
    Đất Nước tràn lên từng đỉnh núi
    Đất Nước thiêng liêng...

    *

    Đêm nay ta lên hết mặt sông Hồng!
    Nước đánh động dưới chân ta rồi
    Đất Nước
    Đang gọi ta từng hồi trống thúc
    Đất Nước xoáy nhào tim ta
    Ký ức
    Đất Nước muôn đời đang vặn mình, đang sôi...

    Chúng ta là người dân miền Nam
    Nhung tôi biết anh gốc gác họ Hoàng Kinh Bắc
    Còn tôi họ Nguyễn tỉnh Đông
    Huyết thống ta trôi trên bán đảo âm thầm
    Hôm nay bỗng réo sôi từng hồi từng trận
    Khi cơn lũ đang lao qua châu thổ sông Hồng!

    Ta lên hết mặt đê sông Hồng!
    Dẫu chỉ bằng tâm tưởng
    Ở đâu đó ta không còn nhớ nữa
    Sao tổ tiên ta cầm cuốc, cầm cày
    Cầm giáo, cầm khiên và cất tiếng hát lưu đày
    Để xa châu thổ từ độ ấy...

    Ôi những gốc tre tổ tiên ta từng thấy
    Vẫn còn nguyên trên bờ bãi sông Hồng
    Lúa lên xanh trên những cánh đồng
    Cũng có tay cha ông in vào trong lúa
    Sâu thẳm quá cho đến từng mái rạ
    Cũng có dáng một ngày cha ông khăn gói bước ra

    Ôi những gì Người đã ước mơ
    Thì bây giờ cũng thơm lá thơm hoa
    Nên hôm nay chúng ta
    Phải lên hết đê sông Hồng mà giữ lấy!

    Đất Nước
    Phải chặt tre, đóng cọc mà giữ lấy!
    Đất Nước
    Phải đan phên, đổ đất mà giữ lấy!
    Đất Nước
    Phải phá nhà, chặt cây vườn vác ra mà giữ lấy!
    Đất Nước
    Phải neo người xuống sông, chặn nước mà giữ lấy!
    Đất Nước
    Đất Nước không thể trôi được!
    Máu xương, mồ mả tổ tiên đã trôi đi
    Những dòng họ đã trôi đi
    Nhưng hôm nay không thể nào trôi được!
    Đất Nước
    Đang gầm lên trong sóng gió ngất trời
    Hàng chục triệu thước khối nước đang lao vào mặt đất
    Cuộc xáp trận của vật chất muốn đè vật chất
    Của thiên nhiên đè xuống con người
    Ta vươn mình gánh lấy đất đai
    Ta ném máu xương ta vào làm vật cản
    Tất cả ý chí và sinh mạng
    Phải được vai dựa vào vai, đùi gối lên đùi
    Đẩy con đê sông Hồng tiến lên phía trước
    Thắng giặc Mỹ hay thắng giặc nước
    Đều nhất tề xung phong!

    Sơn Tinh đang nhìn ta lo lắng đăm đăm
    Cả nhân loại đang nhìn ta cổ vũ
    Con cháu ta mai sau hối hả lật từng trang lịch sử
    Ngợp trước con đê sông Hồng lên cao, lên cao...
    Chào 4000 năm! Con đê như một cánh tay cao
    Của thế trận những người làm chủ
    Làm chủ cuộc đời và lướt từng đỉnh lũ
    Bảo vệ miến Bắc, chi viện miền Nam!

    Mẹ Việt Nam ơi!
    Đêm nay con về gối đầu trên cánh tay của Mẹ
    Ôi cánh tay rắn rỏi, dịu hiền
    Lấm láp bùn lầy nhưng ấm áp niềm tin
    Đó là hai cánh đê sông Hồng của Mẹ
    Mẹ phả vào mặt con nồng nàn mùi sữa
    Của những đồng xa nguyên vẹn như mùa
    Con đã đi xa từ thuở ấy đến giờ
    Nay bọn Mỹ còn cắt chia Đất Nước
    Nhưng đêm đêm con trở về thân thuộc
    Ngủ trêncánh tay Mẹ hiền từ cay đắng nuôi con
    Trong tháng năm chớp bể mưa nguồn
    Ru con lớn và làm người thương Mẹ...

    *

    Đã có một thời
    Ai muốn vào châu Mỹ La-Tinh
    Đến trước vịnh Ca-ra-ip
    Sẽ không cần dùng địa bàn
    Cứ nhìn những xác da đen
    Trôi bập bềnh trên biển
    Những xác da đen chỉ hướng
    Đưa anh vào “mảnh vườn sau” của chủ nghĩa thực dân
    Đã có một thời
    Ai muốn đến Việt Nam
    Cứ hteo gót những đàn ngựa phương Bắc
    Hay chữ thập trên tàu buôn nước Pháp
    Các bạn sẽ tìm ra Việt Nam
    Bởi vì ngày ấy
    Nước chúng tôi chưa có trên bản đồ thế giới
    Ngôn ngữ loài người chưa biết hai chữ “Việt Nam”
    Và dẫu bạn đến đây
    Chỉ có những tên đô hộ phủ toàn quyền
    Đứng ra tiếp bạn
    Nhưng hôm nay
    Bạn hãy đi theo những đoàn đi bộ tuần hành
    Mang những lá cờ sao vàng
    Ở Pa-ri, ở Mát-xcơ-va hay Xtốc-khôn
    Bạn sẽ đến được Việt Nam tôi đó

    Bởi vì Việt Nam hôm nay
    Nằm giữa lòng thế giới
    Nằm trong tim nhân loại
    Nằm trên con đường dẫn ta tới giá trị Con Người...
    Bởi vì Việt Nam hôm nay
    Là Việt Nam chống Mỹ
    Chúng tôi gánh trên vai hành trang nặng nề của thế kỷ
    Để bạn bình tâm bước vào ngưỡng cửa Tự do...

    Bạn đến đây
    Đã có Bác Hồ
    Và Nhân dân tôi sẵn sàng đón bạn
    Dẫu Người đi vắng
    Bạn có thể đến nhà Người thăm một khóm hoa
    Rồi cùng nhân dân tôi trò chuyện
    Nhân dân tôi đẩy tình yêu mến
    Đã được Người dặn dò trước phút đi xa...

    Bạn hỏi vì sao cúng tôi yêu quý Bác Hồ
    Bởi vì Người là Người đầu tiên
    Về với Đất Nước chúng tôi
    Mang chủ nghĩa Mác-Lê nin
    Chứa trong trái tim yêu nước nhất
    Khi Người đặt tay lên
    Hòn đất Việt Nam đầu biên giới
    Thì từ đó
    Đất không phải là đất nữa
    Đất là chiến hào
    Đất là cạm bẫy
    Đất là hoa trái
    Nuôi chúng tôi, che chúng tôi cầm súng lên đường!

    Có Người, chúng tôi có lại Hùng Vương
    Có lại dáng búp sen nghìn năm của chùa Một Cột
    Và những búp sen miền Nam tận bùn lầy Đồng Tháp
    Có Người, cũng đã thành thơ
    Có Người, mỗi mũi tên đồng Cổ Loa
    Không chịu vùi dưới đất
    Không nằm yên trong viện bảo tàng
    Chúng bay lên xé gió thời gian
    Mở hết đường bay qua thăng trầm lịch sử
    Để cắm vào đầu giặc Mỹ!
    Có Người, pho Bồ Tát nghìn tay nghìn mắt
    Biết toả hào quang từ hàng chục cánh tay
    Có Người, pho Bồ Tát triều Lý chỉ còn đầu
    Vẫn nguyên vẹn trong lòng chúng tôi nhờ búi tóc thời vua Hùng để lại
    Và pho Kim Cương trên đôi chân vững chãi
    Dẫu mất đầu vẫn giữ một dáng đứng Việt Nam
    Đấy, Đất Nước chúng tôi đổ vỡ biết bao lần
    (Cả những pho từ bi cũng không ngoài hoạn nạn
    Nhưng có Người, những cái mất đi phải trả về hình dáng)
    Quá khứ được nhìn từ đôi mắt Hôm Nay
    Và Hôm Nay từ đôi mắt Ngày Mai
    Chúng tôi sống bằng Tương lai một nửa
    Bằng tình yêu vô hạn những con người
    Như Hôm Nay nhìn Đất Nước cắt đôi
    Chúng tôi đã thấy ngày hàn gắn...

    Bởi vì Người là người đầu tiên
    Yêu miền Nam trong trái tim mình
    Yêu tuổi trẻ miền Nam 25 năm
    Chưa có được ngày hạnh phúc

    Mà Người dạy chúng tôi
    Hãy bền gan đánh giặc
    Dẫu phải chết cũng không khuất phục:
    “Không có gì quý hơn Độc lập, Tự do!”

    Chúng tôi là con cháu Bác Hồ
    Có nghĩa là chúng tôi giống Bác
    Những gì còn non nớt
    Chúng tôi học tập để sống, chiến đấu như Người

    Bởi vì Người là đất nước của chúng tôi
    Mỗi sợi tóc trắng của Người đều ghi ngày gian khổ nhất
    Của Đất Nước, những năm dài đánh giặc
    Đôi dép của Người mòn vẹt gót
    Người đã đi những ngả đường Đất Nước hành quân

    Trái cà Người ăn
    Cũng là trái cà nuôi người anh hùng đầu tiên - Thánh Gióng
    Cây gậy Người cầm
    Cũng có thể tìm trong trăm ngàn gậy vượt Trường Sơn
    Ý chí của Người
    Ý chí toàn dân tộc
    Lý tưởng của Người
    Sự sống chúng tôi mang...
    Hồ Chí Minh - Việt Nam
    Bạn và tôi cùng gọi
    Hồ Chí Minh - Việt Nam

    *

    Em nghe không trái thị đã rơi xuống tay Người
    Trái không chỉ rơi vì sức hút đất đai
    Trái rơi vì tay Người ao ước
    Khi trái chạm vào tay Người và Người ấp ủ
    Thì lừng hương tay Người và Người ấp ủ
    Thì Lừng hương và cô Tấm bước ra
    Đi trả thù và sống Tự do...
    Không rơi xuống bùn, ôi trái thị quê ta
    Để bùn lấm và thành bùn vạn kiếp
    Rơi vào tay Người, đó là định luật
    Của đấu tranh và nhân nghĩa Việt Nam

    Tuổi trẻ ơi trong sương gió tháng năm
    Ta đã lớn rồi, chín đầy hy vọng
    Hãy ngã xuống tay Nhân dân, hỡi sắc vàng cảu nắng
    Hỡi hương thơm của nồng mặn mồ hôi.

    Hãy ngã vào tay Nhân dân, đừng vãi đừng rơi
    Đừng tự do, đừng hoài nghi nữa
    Hãy yêu Nhân dân và nghe Người nhắn nhủ
    Hãy tìm sức mạnh mình trên cơ thể Nhân dân
    Nhân dân đang đi lên đội ngũ trùng trùng
    Thế vô tận của nghìn năm giết giặc
    Lửa đã cháy hồng hào mặt đất
    Mùa chín tình yêu, mùa chín hận thù!

    - Không bao giờ xương máu phải bơ vơ
    Ôi sông núi nghi ngàn dặm đất
    Có nghe tiếng chúng con: Xin có mặt
    Nguyện làm người xung kích của quê hương
    Đây tiếng hát chúng con:
    Tiếng hát xuống đường!


    Bài thơ này được sử dụng trong các chương trình SGK Văn học 12 giai đoạn 1990-2006, SGK Ngữ văn 12 từ 2007.
    Trích đoạn bài thơ này được sử dụng trong đề thi tốt nghiệp THPT quốc gia môn Ngữ văn năm 2017.

    Nguồn: Mặt đường khát vọng, NXB Giải phóng, 1974

    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Bài thơ: Đất nước
    Bài thơ: Đất nước

  2. Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ

    Thơ: Nguyễn Khoa Điềm


    Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi,
    Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ.
    Mẹ giã gạo mẹ nuôi bộ đội,
    Nhịp chày nghiêng, giấc ngủ em nghiêng.
    Mồ hôi mẹ rơi má em nóng hổi,
    Vai mẹ gầy nhấp nhô làm gối,
    Lưng đưa nôi và tim hát thành lời:

    - Ngủ ngoan a kay ơi, ngủ ngoan a kay hỡi,
    Mẹ thương a kay, mẹ thương bộ đội
    Con mơ cho mẹ hạt gạo trắng ngần,
    Mai sau con lớn vung chày lún sân...

    Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi,
    Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ.
    Mẹ đang trỉa bắp trên núi Ka–lưi
    Lưng núi thì to, mà lưng mẹ nhỏ,
    Em ngủ ngoan em, đừng làm mẹ mỏi.
    Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi,
    Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng.

    - Ngủ ngoan a kay ơi, ngủ ngoan a kay hỡi,
    Mẹ thương a kay, mẹ thương làng đói.
    Con mơ cho mẹ hạt bắp lên đều
    Mai sau con lớn phát mười Ka–lưi...

    Em cu Tai ngủ trên lưng mẹ ơi,
    Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ.
    Mẹ đang chuyển lán, mẹ đi đạp rừng.
    Thằng Mỹ đuổi ta phải rời con suối
    Anh trai cầm súng, chị gái cầm chông,
    Mẹ địu em đi để dành trận cuối.
    Từ trên lưng mẹ em đến chiến trường,
    Từ trong đói khổ em vào Trường Sơn.

    - Ngủ ngoan a kay ơi, ngủ ngoan a kay hỡi,
    Mẹ thương a kay, mẹ thương đất nước.
    Con mơ cho mẹ được thấy Bác Hồ,
    Mai sau con lớn làm người Tự Do...

    25-3-1971

    Bài thơ được sáng tác khi tác giả đang công tác ở chiến khu miền tây Thừa Thiên.
    Nguồn: Thơ Nguyễn Khoa Điềm, tuyển tập 40 năm do tác giả chọn, NXB Văn học, 2012

    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Bài thơ: Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ
    Bài thơ: Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ
  3. Có một ngày

    Thơ: Nguyễn Khoa Điềm


    Có một ngày em không yêu anh
    Em đi thật xa
    Và mặc chiếc áo
    Anh chưa từng thấy bao giờ
    Em mang cái cười
    Bằng ánh sáng của cái hôn khác
    Chia nỗi buồn
    Trong màu mưa khác
    Những buồn vui anh không có được bao giờ...

    Có một ngày
    Em đầy hạnh phúc
    Ngày em không yêu anh
    Ngày em rời mái nhà xưa cũ ấy
    Và chiếc áo sờn vai ấy
    Anh từng hôn lên nỗi khó nhọc hàng ngày
    Em xoá mình đi
    Bằng chiếc khăn màu thơm ngát.

    Cái ngày đó
    Anh sẽ bắt đầu
    Với anh
    Những bước chân ngày đón em
    Anh – một chàng trai
    Với màu tóc khác.

    Riêng năm tháng cuộc đời
    Thì vẫn như xưa...


    12-1982

    Bài thơ này đã được nhạc sĩ Anh Bằng và nhạc sĩ Phú Quang phổ nhạc thành các bài hát cùng tên.

    Nguồn:
    1. Ngôi nhà có ngọn lửa ấm, NXB Tác phẩm mới, 1986
    2. Thơ hay phổ nhạc, Triệu Xuân sưu tầm và tuyển chọn, NXB Văn học, 2003
    3. Thơ Nguyễn Khoa Điềm, tuyển tập 40 năm do tác giả chọn, NXB Văn học, 2012

    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
  4. Lời chào

    Thơ: Nguyễn Khoa Điềm

    Ta đã đi qua những năm tháng không ngờ
    Vô tư quá để bây giờ xao xuyến
    Bèo lục bình mênh mang màu mực tím
    Nét chữ thiếu thời trôi nhanh như dòng sông...

    Ta lớn lên bối rối một sắc hồng
    Phương cứ nở hoài hoà như đếm tuổi
    Như chiều nay, một buổi chiều dữ dội
    Ta nhận ra mình đang lớn khôn...

    *

    Biết ơn những cánh sẻ nâu đã bay đến cánh đồng
    Rút những cọng rơm vàng về kết tổ
    Đá dạy ta với cánh diều thơ nhỏ
    Biết kéo về cả một sắc trời xanh
    Biết ơn mẹ vẫn tính cho con thêm một tuổi sinh thành

    "Tuổi của mụ" con nằm tròn bụng mẹ
    Để con quý yêu tháng ngày tuổi trẻ
    Buổi mở mắt chào đời, phút nhắm mắt ra đi...

    Biết ơn trò chơi tuổi nhỏ mê ly
    "Chuyền chuyền một..." miệng, tay buông bắt
    Ngôn ngữ lung linh, quả chuyền thoăn thoắt
    Nên một đời tiếng Việt mãi ngân nga...

    Biết ơn dấu chân bấm mặt đường xa
    Những dấu chân trần, bùn nặng vết
    Ta đi học quen dẫm vào không biết
    Dáng cuộc đời in mãi dáng ta đi...

    Biết ơn dòng sông dựng dáng kiếm uy nghi
    Trong tâm trí một nhà thơ khởi nghĩa
    Cao Bá Quát ngã mình trên chiến địa
    Trăm năm rồi sông vẫn sáng màu gươm...

    Trăm năm rồi ta đếm bước sông Hương
    Vẫn soi thấy niềm đau và nổi giận
    Khuôn mặt trẻ bỗng già trên lớp sóng
    Ngẩng đầu lên, ta thấy mặt quân thù!


    Nguồn: Mặt đường khát vọng, NXB Giải phóng, 1974

    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Bài thơ: Lời chào
  5. Tuổi trẻ không yên

    Thơ: Nguyễn Khoa Điềm


    Chúng ta lớn lên những năm tháng không bình yên
    Dẫu em vẫn màu áo trắng yêu tin

    Đi trên đường "mười tám tuổi"
    Dẫu anh đi quen
    Con đường kẽm gai quằn quại
    Dẫu thành phố hoàng hôn
    Chuông thu không hai mươi ngôi chùa thong thả
    Dẫu bầu trời ta ở
    Nóc nhà thờ Cứu thế như một lời xin
    Lòng ta không bình yên
    Lòng ta vẫn vẫn đầy khắc khoải...

    Bốn tao nôi day khung trời ngang trái
    Mẹ đưa ta vào đời
    Thành phố đã đầy bóng giặc
    Thành phố đầy bóng người ngửa tay
    Ôi những con cò "tỵ nạn" khô gầy

    Đêm đêm lại về hàng cây thành phố
    Lao xao tìm chốn ngủ
    Những bờ bãi nào không dành cho cò nữa
    Những luỹ tre nào bom đã khai quang?

    Ôi những hàng cây từng in bóng huy hoàng
    Trên đại lộ những năm đời mới lớn
    GIờ đổi lá trầm ngâm màu tóc trắng
    Của bụi đường và khói hơi cay...

    Thành phố bên sông bè bạn rất đầy
    Chợt trở lại, hoang vu bày quán xá
    Khói thuốc lá của những người xa lạ

    Vẽ những ngày không ai gọi tên...
    Bao nỗi buồn đã được gọi lên
    Trong số điểm danh, giọng thầy giáo cũ
    Người vắng mặt: những dấu không như miệng hố
    Người còn đây: những chấm không bình yên...

    *

    Xe bắt lính ngoài đường
    Rào kẽm gai ngoài đường
    Cha mẹ chạy gạo ngoài đường
    Xe Mỹ chẹt người ngoài đường
    Hồi trống trường không khép ta vào yên tĩnh nữa
    Nhìn màu bảng đen nhớ màu mặt đường...

    Thầy giáo đến rồi. Chúng con đứng lên
    Chúng con chào thầy như hối lỗi
    Thầy đừng trách chúng con là "bầy khó nói"...
    Chúng con là "Cúp-cua lang thang"...

    Có gì đâu chúng con nhìn lên bản đồ Việt Nam
    Sao Tổ quốc mà chỉ còn nửa nước
    Dẫu địa lý chúng con thường ít thuộc
    Nhưng nỗi đau này chúng con nhớ hơn

    Có gì đâu chúng con muốn yêu thương
    Sao thầy giảng chỉ những lời cay đắng
    Máu thì đỏ mà phấn thầy thì trắng
    Có vẽ nổi tâm hồn con không?
    Thầy đừng buồn cái giấy gọi Quang Trung
    Còn đồng nghĩa với mười năm đi học
    Chúng con đến đây cho những thằng CIA điểm mặt
    Thầy có gì đuổi chúng giúp con không?

    Phượng vẫn rơi từng cánh tươi hồng
    Đau như máu những tâm hồn son trẻ
    Sao con học để làm bầy nô lệ
    Súng Mỹ hôm nay thành giáo cụ học đường?...

    *

    Sông Hương ơi Sông Hương
    Người còn nguồn với bể
    Để đi và để đến
    Còn ta 25 tuổi
    Trôi cạn trên mặt đường...

    Ta lớnn hư mùa lũ
    Ào ào thành phố tuổi thơ
    Rồi ngày mai mỗi kiệt phố chơ vơ
    Những vết bùn chúng ta để lại...

    25 năm qua chưa một đời trai trẻ?
    Ta soi gương, tái mặt
    Này tóc, này râu, nấu cơm, bồng trẻ
    Để mẹ làm thuê tối mặt tối mày
    Để em đi trường cho Mỹ vuốt má
    Để cha đi làm, họ trong hai tay
    Chúng ta chưa qua một thời trai trẻ
    Ra đường bị bắt lính ngay
    Nên phải ở những nơi gián ở
    Nên đeo gương cho cận thị suốt đời
    Nên ngốn đi-a-mốc cho một đêm khô hai lít nước
    Nên nhịn đói, thức đêm đốt cháy con người
    Nên ăn tỏi cho tim rung, hút thuốc nhiều cho phổ nám
    Uống nhị thiên đường cho thắt ruột té re
    Huỷ hoại hết từng đường gân bắp thịt
    Từ màu mắt trong đến nụ cười hồng
    Huỷ hoại hết những gì mẹ cha trao xương gửi thịt
    Để vật vờ như cỏ lác đầu sông...
    Đất nước mai sau có tha thứ ta không?
    Chúng ta không thể cầm bay, nâng búa nữa.
    Ôi ta đã đốt cháy hôm nay để không cầm vũ khí
    Có ngờ đâu ta thiêu cháy cả tương lai
    Có ngờ đâu không muốn cầm súng giết người
    Ta lại giết chính ta
    Ta để trôi sông những ngà những ngọc
    Trước quân giặc ta không vươn vai dài tóc
    Để cầm doi lại muốn hãm mình thành đứa trẻ lên ba
    Ta đã đau thương, phủ phục, mù loà
    Nhận bị trị lằn roi vừa giáng xuống
    Ta căm giận ngàn đời chúng mày, giặc Mỹ!
    Ta đau buồn đất nước hiểu ta không?

    *

    - Các anh về đâu những người qua đường?
    - Chúng tôi đến Hoa Lư
    - Chúng tôi về đại hội
    - Đại hội các anh là đại hội Híp-pi Giao Chi
    - Vâng đại hội này là đại hội những người tuổi trẻ
    Thờ phụng tuổi trẻ mình như Tổ quốc thiêng liêng...
    - Sao các anh đến Hoa Lư
    Không đem theo mỗi người một cành lau
    Để làm cờ và tập trận
    Như Đinh Bộ Lĩnh ngày xưa từng nuôi chí lớn
    Mà các anh mang trên người
    Nhiều tóc, nhiều râu và giẻ rách mà thôi?
    - Chúng tôi không phải là con người trong nghĩa cũ.
    Chúng tôi là một động vật mới mẻ
    Chúng tôi cao hơn lịch sử, cao hơn mọi sự dưỡng sinh
    Chúng tôi vượt lên dòng máu và quá khứ
    Chúng tôi sống không cần pháp luật, thói quen và chế độ
    Chúng tôi là tuyệt vọng cùng của sự khai thác cá nhân
    Khai thác bản thân và hưởng thụ tận cùng
    Chúng tôi tự do làm tình, tự do buồn, tự do ca hát
    Tự do chết khi quét cùng thân xác...
    - Các anh không cần liên hệ xứ sở đất đai
    - A ha! Sao chúng tôi không cần đến đất đai?
    Đất đai là cái chiếu tôi ăn, cái giường tôi ngủ
    Là điểm tựa cho mọi nguồn lạc thú
    Nếu không đất đai tôi có chân để làm gì?
    -Những một ngày nào trong một phút nghĩ suy
    Các anh chợt nhớ mình đã là man rợ
    Các anh từ bỏ nhân dân, từ bỏ con đường tiến hóa
    Như "chính sách Việt Nam" được gọi là "từ bỏ" của Hoa Kỳ?
    "Man rợ" hay "từ bỏ" nó là cái gì?
    Trong từ điển xã hội của chúng tôi nó không hề có
    Chúng tôi sống bằng những định luật đầu tiên,
    Những ham muốn đầu tiên của con người muôn thuở
    Trí tuệ, luân lý già rồi mà chúng tôi thì trẻ
    Chúng tôi chào trí tuệ, luân lý lụ khụ chúng tôi đi...
    - Các anh lầm rồi, hỡi anh bạn Híp-pi
    Các anh muốn xây dựng đời mình riêng một cõi
    Để nằm ngoài chiến tranh, chối bỏ lo toan nhân loại
    Các anh tìm về những hang động ngày xưa
    Nhân dân kêu cháy nhà anh giả điếc, không thưa
    Dân tộc đã đau thương, anh muốn thêm rách nát
    Anh ca hát múa may bên tội ác
    Anh lang thang mặc cường bạo lộng hành
    Anh là đứa con bất hạnh của chiến tranh
    Đứa con hoang của văn minh người Mỹ
    Chúng đẻ các anh trên giường đô-la và vũ khí
    Bú mớn cho anh là lối sống Hoa Kỳ
    Rồi dựng các anh lên, đẩy các anh đi
    Để đầu độc xã hội này như hóa chất
    Để truyền nhiễm tuổi trẻ này như dịch hạch
    Các anh là sắc thái khác của đạn bom
    Để "khai quang" vào lĩnh vực tâm hồn
    Như bom đạn từng khai quang tận cùng sông núi
    Các anh là bầy thiêu thân của ánh đèn đêm tối
    Đã huỷ mình còn che bớt nguồn sáng quê hương
    Nhân dân đang đấu tranh cần những cái pha đèn
    Để chiếu sáng chứ không cần ai bưng lấy mắt
    Để đi tới và tìm ra bóng giặc
    Quét chúng nó đi giành lấy bình minh
    Chúng tôi đây cùng lứa tuổi các anh
    Chúng tôi đã buồn đau, đã nhiều ngày mất hướng
    Chúng tôi đã treo trên đầu những quả sung ảo tưởng
    Nào tự do, dân tộc, công bằng
    Chúng tôi đã tập "nôn" và "nổi loạn" hiện sinh
    Chúng tôi đã mở "vực thẳm" trên mặt đường và mắt người yêu mến
    Chúng tôi đã "mới" đã "dấn thân" đã "phản" rồi, trăm chuyện
    Đã xuống đường bảo vệ nỗi câu kinh
    Chúng tôi thay áo, thay tóc hoài để cắt nghĩa văn minh
    Đã uống rượu, để râu và ngậm tẩu
    Để được ngồi trên đỉnh Ô-lem thời đại mới
    Nhưng chúng tôi đã được những gì:
    Được nghe dối lừa, được ăn bánh vẽ nguyên xí
    Được tận gốc, tật nguyền, tê dại
    Đwocj mặc cảm là đàn cừu vọng ngoại
    Nhưng đau hơn là nỗi hối hận không cùng
    Trong khi nhân dân càn những anh hùng
    Để ra trận và dựng cờ thu nghĩa
    Thì chúng tôi sống hoài, sống phí
    Sống kiểu xa ngất ngưởng ở bên lề
    Để cúng cùng nhận khẩu sung USA
    Rước trụy lạc mà đau vì trụy lạc
    Tập cuồng bạo mà che cho hèn nhát
    Lấy hôm nay mà bào chữa ước mơ
    Lấy hình hài chặn linh cảm bơ vơ
    Đem cười nhạt để trấn an cái chết
    Đang thầm lặng đào sâu từng khối huyệt
    Giữa linh hồn... Ôi tuổi trẻ hư vô
    Chúng mê man, nhân dân đến tự bao giờ
    Vực chúng tôi lên và nói đầy độ lượng:
    - "Hỡi tuổi trẻ như một rừng cây lớn
    Nhận nắng trời gió bão đầu tiên
    Hãy đến đây làm người lính trung kiên
    Trong đội ngũ những người đi cứu nước
    Hãy đứng dậy! Và giơ cao ngọn đuốc!
    Của tình yêu đã khơi lửa ngàn đời
    Hãy nhận mặt quân thù và xuất kích hôm nay
    Giành chiến thắng và làm nên hạnh phúc!"...
    Như thế đó, tất cả gì rất thật
    Mà chúng ta cần đối thoại thảo ngay
    Dẫu các anh cầm cái chết trong tay,
    Hãy ném trả vào ngay đầu bọn Mỹ
    Hãy cùng chúng tôi đứng lại trước bờ chân lý
    Và tình yêu không có tự bao giờ
    Chỗ đứng chúng ta không phải ở Hoa Lư
    Mà trên con đường ta tìm về dân tộc!

    Nguồn: Mặt đường khát vọng, NXB Giải phóng, 1974

    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm
    Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm
  6. Mẹ và quả

    Thơ: Nguyễn Khoa Điềm


    Những mùa quả mẹ tôi hái được
    Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng
    Những mùa quả lặn rồi lại mọc
    Như mặt trời, khi như mặt trăng.

    Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên
    Còn những bí và bầu thì lớn xuống
    Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn
    Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi.

    Và chúng tôi, một thứ quả trên đời
    Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái
    Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi
    Mình vẫn còn một thứ quả non xanh?


    1982
    Nguồn: Thơ Nguyễn Khoa Điềm, tuyển tập 40 năm do tác giả chọn, NXB Văn học, 2012

    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Bài thơ: Mẹ và quả
  7. Sống

    Thơ: Nguyễn Khoa Điềm


    Không thể nào chấp nhận sống:
    Cho dù được đặt hoa trước cửa
    Hát véo von trên cánh đồng
    Thắp hương người dưới mộ
    Thiệp hồng như chim bay
    Đồng tiền chuồi qua khung cửa.
    Không thể nào chấp nhận sống:
    Với lời cầu xin, lời doạ nạt
    Con người luôn đi sau thời gian
    Để thời gian chỉ còn báo mộng
    Không thể nào bưng hai tay
    Một bình an đặng sống
    Không thể nào cúi đầu
    Nhìn ngón chân bất lực.
    Không thể nào chấp nhận sống:
    Mà không biết mình về đâu
    Không biết mình có thể làm gì
    Buồn vui theo kẻ khác.
    Không thể nào chấp nhận sống:
    Trong sợ hãi, trong lọc lừa
    Chẳng nhớ tim mình còn đập.
    Không thể nào chấp nhận sống:
    Khi mình chưa là mình
    Trống trơ như vực thẳm…
    Ngày ta sống
    Khi mình là sự sống
    Từ ra đi đến trở về
    Từ hư vô đến bụi đời
    Kim cương bất hoại.

    Nguồn: Hội Nhà văn Việt Nam, ngày 6-6-2016

    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm
    Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm
  8. Viết cho lần cuối

    Thơ: Nguyễn Khoa Điềm


    Anh chẳng mong chôn vào đá, vào đồng
    Chỉ có thể là đất đai thân thuộc
    Sâu một thước với tứ chi còi cọc
    Cũng đủ mời giun dế đến lai rai
    Anh chẳng thiêng, cũng chẳng doạ dẫm ai
    Xin đừng ngại, ngọn cỏ hiền sẽ mọc
    Trên mặt đất, một dáng hình đã khuất
    Trong mây chiều hay sương sớm mai

    Phải không em, chỉ nỗi khát làm người
    Anh đã chọn với hai hàng nước mắt
    Khi cái chết làm phép trừ vô cực
    Anh là anh, mãi mãi vẫn là anh...

    Nguồn: Hội Nhà văn Việt Nam, ngày 6-6-2016

    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
  9. Anh đợi

    Thơ: Nguyễn Khoa Điềm


    Đến sớm một ngày
    Vượt trước thôi đường
    Cao hơn thói thường
    Anh đợi

    Đánh đổi một đời
    Cuối đất cùng trời
    Anh đợi

    Anh tìm em
    Từ cõi hư vô
    Đến phiên chợ đời
    Âm dương xanh thẳm
    Thương nhớ bồi hồi
    Anh đợi

    Vứt hết sách vở
    Hai tay trụi trần
    Núi cao anh trèo
    Sông sâu anh lội
    Anh đi tìm em
    Mây chiều bạc tóc
    Thương nhớ lao lung
    Một thời trận mạc
    Một thời cấy trồng
    Anh là hạt thóc
    Em là cánh đồng
    Gieo bao thương nhớ
    Vẫn còn mênh mông

    Còn chăng điều tốt
    Trong cuộc đời này?
    Còn bao nồng mặn
    Em dành đôi ta?
    Ngàn năm, trăm năm
    Anh mong, anh đợi.

    Một ngày xuôi tay
    Đường xa để lại
    Anh còn ngoái lại
    Những lời hôm qua:
    Anh đợi!


    Ngày 27-9-2006
    Nguồn: Thơ Nguyễn Khoa Điềm, tuyển tập 40 năm do tác giả chọn, NXB Văn học, 2012

    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm (bên trái)
    Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm (bên trái)
  10. Thời đại Hồ Chí Minh

    Thơ: Nguyễn Khoa Điềm


    Khi những anh hùng ngẩng cao đầu ngã xuống
    Miệng hô vang Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh
    Lịch sự như một con tài cất tiếng còi cháy bỏng
    Báo ga này ga Hồ Chí Minh
    Khi đoán cháu con lại nối tiếp cha anh
    Tiến trên đường Hồ Chí Minh đuổi giặc
    Lịch sử sẽ khởi hành trên con đường ngắn nhất
    Vào tương lai thơi đại Hồ Chí Minh
    Khi những em bé đến trường trong tình thương bè bạn
    Những dân tộc vùng cao viết chữ cụ Hồ trong núi bắng
    Lịch sử sẽ lật từng trang nhanh
    Trong ánh sáng thời đại Hồ chí Minh
    Từ đau thương ta đứng dạy quên mình
    Lẽ sống là con đường diệt Mỹ
    Dáng vóc lớn khi ta cầm vũ khí
    Việt Nam hùng vĩ nước non này
    Trên đất nước nghìn năm những nông dân lại tập cấy cày
    Nhà bác học phải nghĩ suy từ ba sào chua mặn
    Năm tấn thóc để làm thép gang mặt trận
    Cũng là bài ca theo suốt những đoàn quân
    Ta lại có tình yêu sáng ngời hơn trăm nét hoa văn
    Có nỗi vui một câu ca dao, một trang Kiều mơ ước
    Có trời xanh Ba Đình ai cũng nhìn ngắm được
    Có đời ta trọn vẹn giữa đời dân
    Ta thêm yêu tin mỗi thước đất ta nằm
    Đường ra trận ta thương từng bóng lá
    Ngủ hầm sâu ta quý từng lớp gió
    Đất nước này ta yêu ta thân
    Ôi đất nước Hồ Chí Minh
    Chưa bao giờ nghĩ suy của ta cao rộng thế
    Từ việc đầu tiên là việc đuổi Mỹ dựng nhà
    Cho đến việc dạy em bé đừng đi chân không
    Và chuyện riêng sinh đẻ
    Ba mươi triệu người dân lo toan bằng tấm lòng người cha, người mẹ
    Thời đại Hồ Chí Minh chúng ta
    Sung sướng thay mỗi người dân đều được thấy Bác Hồ
    Càng nhớ dáng những vua Hùng thời lập nước
    Bốn ngàn năm nghĩa là bốn ngàn năm có được
    Một bây giờ thời đại Hồ Chí Minh
    Ôi ta đã góp những chiếc nôi ngày nhân loại khai sinh
    Nay đã góp máu xương chọ trọn ngày chiến thắng.
    Những Việt Nam xanh màu trên châu Phi cát trắng
    Những Việt Nam khoác súng tường trên châu Mỹ La-tinh
    Những Việt Nam chân lý Hồ Chí Minh
    Ôi Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh...
    Điệp khúc lớn những mùa thu ra trận
    Chúng con đi bát ngát tự hào
    Mảnh trời xanh sau rừng biếc bay cao
    Như tay bác như tay thời đại vẫy
    Đường giải phóng dù gian lao máu chảy
    Chúng con đi bền bỉ sức thanh xuân
    Đang lớn lên như Phù Đổng trăm lần
    Quyết đánh thắng bầy hung nô thể kỉ
    Quyết thắp sáng trong tầm cao ý chí
    Chân lý người k có gì không có gì quý hơn
    Độc lập tự do, Hồ Chí Minh thời đại sáng tên người


    Nội dung bài thơ chép theo lời ngâm của NSUT Linh Nhâm trên chương trình Tiếng thơ của Đài Tiếng nói Việt Nam.


    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)
    Ảnh minh họa (nguồn Internet)



Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy