Bài thơ: Tuổi trẻ không yên

Tuổi trẻ không yên

Thơ: Nguyễn Khoa Điềm


Chúng ta lớn lên những năm tháng không bình yên
Dẫu em vẫn màu áo trắng yêu tin

Đi trên đường "mười tám tuổi"
Dẫu anh đi quen
Con đường kẽm gai quằn quại
Dẫu thành phố hoàng hôn
Chuông thu không hai mươi ngôi chùa thong thả
Dẫu bầu trời ta ở
Nóc nhà thờ Cứu thế như một lời xin
Lòng ta không bình yên
Lòng ta vẫn vẫn đầy khắc khoải...

Bốn tao nôi day khung trời ngang trái
Mẹ đưa ta vào đời
Thành phố đã đầy bóng giặc
Thành phố đầy bóng người ngửa tay
Ôi những con cò "tỵ nạn" khô gầy

Đêm đêm lại về hàng cây thành phố
Lao xao tìm chốn ngủ
Những bờ bãi nào không dành cho cò nữa
Những luỹ tre nào bom đã khai quang?

Ôi những hàng cây từng in bóng huy hoàng
Trên đại lộ những năm đời mới lớn
GIờ đổi lá trầm ngâm màu tóc trắng
Của bụi đường và khói hơi cay...

Thành phố bên sông bè bạn rất đầy
Chợt trở lại, hoang vu bày quán xá
Khói thuốc lá của những người xa lạ

Vẽ những ngày không ai gọi tên...
Bao nỗi buồn đã được gọi lên
Trong số điểm danh, giọng thầy giáo cũ
Người vắng mặt: những dấu không như miệng hố
Người còn đây: những chấm không bình yên...

*

Xe bắt lính ngoài đường
Rào kẽm gai ngoài đường
Cha mẹ chạy gạo ngoài đường
Xe Mỹ chẹt người ngoài đường
Hồi trống trường không khép ta vào yên tĩnh nữa
Nhìn màu bảng đen nhớ màu mặt đường...

Thầy giáo đến rồi. Chúng con đứng lên
Chúng con chào thầy như hối lỗi
Thầy đừng trách chúng con là "bầy khó nói"...
Chúng con là "Cúp-cua lang thang"...

Có gì đâu chúng con nhìn lên bản đồ Việt Nam
Sao Tổ quốc mà chỉ còn nửa nước
Dẫu địa lý chúng con thường ít thuộc
Nhưng nỗi đau này chúng con nhớ hơn

Có gì đâu chúng con muốn yêu thương
Sao thầy giảng chỉ những lời cay đắng
Máu thì đỏ mà phấn thầy thì trắng
Có vẽ nổi tâm hồn con không?
Thầy đừng buồn cái giấy gọi Quang Trung
Còn đồng nghĩa với mười năm đi học
Chúng con đến đây cho những thằng CIA điểm mặt
Thầy có gì đuổi chúng giúp con không?

Phượng vẫn rơi từng cánh tươi hồng
Đau như máu những tâm hồn son trẻ
Sao con học để làm bầy nô lệ
Súng Mỹ hôm nay thành giáo cụ học đường?...

*

Sông Hương ơi Sông Hương
Người còn nguồn với bể
Để đi và để đến
Còn ta 25 tuổi
Trôi cạn trên mặt đường...

Ta lớnn hư mùa lũ
Ào ào thành phố tuổi thơ
Rồi ngày mai mỗi kiệt phố chơ vơ
Những vết bùn chúng ta để lại...

25 năm qua chưa một đời trai trẻ?
Ta soi gương, tái mặt
Này tóc, này râu, nấu cơm, bồng trẻ
Để mẹ làm thuê tối mặt tối mày
Để em đi trường cho Mỹ vuốt má
Để cha đi làm, họ trong hai tay
Chúng ta chưa qua một thời trai trẻ
Ra đường bị bắt lính ngay
Nên phải ở những nơi gián ở
Nên đeo gương cho cận thị suốt đời
Nên ngốn đi-a-mốc cho một đêm khô hai lít nước
Nên nhịn đói, thức đêm đốt cháy con người
Nên ăn tỏi cho tim rung, hút thuốc nhiều cho phổ nám
Uống nhị thiên đường cho thắt ruột té re
Huỷ hoại hết từng đường gân bắp thịt
Từ màu mắt trong đến nụ cười hồng
Huỷ hoại hết những gì mẹ cha trao xương gửi thịt
Để vật vờ như cỏ lác đầu sông...
Đất nước mai sau có tha thứ ta không?
Chúng ta không thể cầm bay, nâng búa nữa.
Ôi ta đã đốt cháy hôm nay để không cầm vũ khí
Có ngờ đâu ta thiêu cháy cả tương lai
Có ngờ đâu không muốn cầm súng giết người
Ta lại giết chính ta
Ta để trôi sông những ngà những ngọc
Trước quân giặc ta không vươn vai dài tóc
Để cầm doi lại muốn hãm mình thành đứa trẻ lên ba
Ta đã đau thương, phủ phục, mù loà
Nhận bị trị lằn roi vừa giáng xuống
Ta căm giận ngàn đời chúng mày, giặc Mỹ!
Ta đau buồn đất nước hiểu ta không?

*

- Các anh về đâu những người qua đường?
- Chúng tôi đến Hoa Lư
- Chúng tôi về đại hội
- Đại hội các anh là đại hội Híp-pi Giao Chi
- Vâng đại hội này là đại hội những người tuổi trẻ
Thờ phụng tuổi trẻ mình như Tổ quốc thiêng liêng...
- Sao các anh đến Hoa Lư
Không đem theo mỗi người một cành lau
Để làm cờ và tập trận
Như Đinh Bộ Lĩnh ngày xưa từng nuôi chí lớn
Mà các anh mang trên người
Nhiều tóc, nhiều râu và giẻ rách mà thôi?
- Chúng tôi không phải là con người trong nghĩa cũ.
Chúng tôi là một động vật mới mẻ
Chúng tôi cao hơn lịch sử, cao hơn mọi sự dưỡng sinh
Chúng tôi vượt lên dòng máu và quá khứ
Chúng tôi sống không cần pháp luật, thói quen và chế độ
Chúng tôi là tuyệt vọng cùng của sự khai thác cá nhân
Khai thác bản thân và hưởng thụ tận cùng
Chúng tôi tự do làm tình, tự do buồn, tự do ca hát
Tự do chết khi quét cùng thân xác...
- Các anh không cần liên hệ xứ sở đất đai
- A ha! Sao chúng tôi không cần đến đất đai?
Đất đai là cái chiếu tôi ăn, cái giường tôi ngủ
Là điểm tựa cho mọi nguồn lạc thú
Nếu không đất đai tôi có chân để làm gì?
-Những một ngày nào trong một phút nghĩ suy
Các anh chợt nhớ mình đã là man rợ
Các anh từ bỏ nhân dân, từ bỏ con đường tiến hóa
Như "chính sách Việt Nam" được gọi là "từ bỏ" của Hoa Kỳ?
"Man rợ" hay "từ bỏ" nó là cái gì?
Trong từ điển xã hội của chúng tôi nó không hề có
Chúng tôi sống bằng những định luật đầu tiên,
Những ham muốn đầu tiên của con người muôn thuở
Trí tuệ, luân lý già rồi mà chúng tôi thì trẻ
Chúng tôi chào trí tuệ, luân lý lụ khụ chúng tôi đi...
- Các anh lầm rồi, hỡi anh bạn Híp-pi
Các anh muốn xây dựng đời mình riêng một cõi
Để nằm ngoài chiến tranh, chối bỏ lo toan nhân loại
Các anh tìm về những hang động ngày xưa
Nhân dân kêu cháy nhà anh giả điếc, không thưa
Dân tộc đã đau thương, anh muốn thêm rách nát
Anh ca hát múa may bên tội ác
Anh lang thang mặc cường bạo lộng hành
Anh là đứa con bất hạnh của chiến tranh
Đứa con hoang của văn minh người Mỹ
Chúng đẻ các anh trên giường đô-la và vũ khí
Bú mớn cho anh là lối sống Hoa Kỳ
Rồi dựng các anh lên, đẩy các anh đi
Để đầu độc xã hội này như hóa chất
Để truyền nhiễm tuổi trẻ này như dịch hạch
Các anh là sắc thái khác của đạn bom
Để "khai quang" vào lĩnh vực tâm hồn
Như bom đạn từng khai quang tận cùng sông núi
Các anh là bầy thiêu thân của ánh đèn đêm tối
Đã huỷ mình còn che bớt nguồn sáng quê hương
Nhân dân đang đấu tranh cần những cái pha đèn
Để chiếu sáng chứ không cần ai bưng lấy mắt
Để đi tới và tìm ra bóng giặc
Quét chúng nó đi giành lấy bình minh
Chúng tôi đây cùng lứa tuổi các anh
Chúng tôi đã buồn đau, đã nhiều ngày mất hướng
Chúng tôi đã treo trên đầu những quả sung ảo tưởng
Nào tự do, dân tộc, công bằng
Chúng tôi đã tập "nôn" và "nổi loạn" hiện sinh
Chúng tôi đã mở "vực thẳm" trên mặt đường và mắt người yêu mến
Chúng tôi đã "mới" đã "dấn thân" đã "phản" rồi, trăm chuyện
Đã xuống đường bảo vệ nỗi câu kinh
Chúng tôi thay áo, thay tóc hoài để cắt nghĩa văn minh
Đã uống rượu, để râu và ngậm tẩu
Để được ngồi trên đỉnh Ô-lem thời đại mới
Nhưng chúng tôi đã được những gì:
Được nghe dối lừa, được ăn bánh vẽ nguyên xí
Được tận gốc, tật nguyền, tê dại
Đwocj mặc cảm là đàn cừu vọng ngoại
Nhưng đau hơn là nỗi hối hận không cùng
Trong khi nhân dân càn những anh hùng
Để ra trận và dựng cờ thu nghĩa
Thì chúng tôi sống hoài, sống phí
Sống kiểu xa ngất ngưởng ở bên lề
Để cúng cùng nhận khẩu sung USA
Rước trụy lạc mà đau vì trụy lạc
Tập cuồng bạo mà che cho hèn nhát
Lấy hôm nay mà bào chữa ước mơ
Lấy hình hài chặn linh cảm bơ vơ
Đem cười nhạt để trấn an cái chết
Đang thầm lặng đào sâu từng khối huyệt
Giữa linh hồn... Ôi tuổi trẻ hư vô
Chúng mê man, nhân dân đến tự bao giờ
Vực chúng tôi lên và nói đầy độ lượng:
- "Hỡi tuổi trẻ như một rừng cây lớn
Nhận nắng trời gió bão đầu tiên
Hãy đến đây làm người lính trung kiên
Trong đội ngũ những người đi cứu nước
Hãy đứng dậy! Và giơ cao ngọn đuốc!
Của tình yêu đã khơi lửa ngàn đời
Hãy nhận mặt quân thù và xuất kích hôm nay
Giành chiến thắng và làm nên hạnh phúc!"...
Như thế đó, tất cả gì rất thật
Mà chúng ta cần đối thoại thảo ngay
Dẫu các anh cầm cái chết trong tay,
Hãy ném trả vào ngay đầu bọn Mỹ
Hãy cùng chúng tôi đứng lại trước bờ chân lý
Và tình yêu không có tự bao giờ
Chỗ đứng chúng ta không phải ở Hoa Lư
Mà trên con đường ta tìm về dân tộc!

Nguồn: Mặt đường khát vọng, NXB Giải phóng, 1974


Đôi nét về bài thơ "Tuổi trẻ không yên":


Bài thơ "Tuổi trẻ không yên" của Nguyễn Khoa Điềm là một tác phẩm tiêu biểu phản ánh tâm trạng và suy tư của thế hệ trẻ trong giai đoạn kháng chiến chống Mỹ. Bài thơ không chỉ mô tả cảm xúc và khát vọng của tuổi trẻ mà còn thể hiện sự dấn thân và trách nhiệm của họ trong bối cảnh lịch sử đầy biến động. Dưới đây là đôi nét về nội dung và ý nghĩa của bài thơ:

1. Nội dung và chủ đề


Tâm trạng và khát vọng của tuổi trẻ: Bài thơ mở đầu bằng việc miêu tả tâm trạng không yên của tuổi trẻ. Nguyễn Khoa Điềm thể hiện rằng tuổi trẻ không thể yên lòng khi chứng kiến sự đau thương và bất công của thời đại. Họ mang trong mình khát vọng mãnh liệt về tự do, hòa bình và công lý.

Sự dấn thân và trách nhiệm: Bài thơ nhấn mạnh rằng tuổi trẻ phải gánh vác trách nhiệm lớn lao trong việc thay đổi tình hình đất nước. Sự không yên của tuổi trẻ chính là động lực để họ hành động, đấu tranh và góp sức vào sự nghiệp giải phóng dân tộc.

Những nỗi lo lắng và băn khoăn: Bài thơ không chỉ tập trung vào niềm tin và hy vọng mà còn thể hiện những nỗi lo lắng và băn khoăn của tuổi trẻ. Nguyễn Khoa Điềm miêu tả những mâu thuẫn nội tâm và sự căng thẳng mà thế hệ trẻ phải đối mặt trong cuộc chiến đấu chống lại những thế lực xâm lược.

2. Hình ảnh và ngôn ngữ


Hình ảnh cụ thể và mạnh mẽ: Bài thơ sử dụng nhiều hình ảnh mạnh mẽ để diễn tả cảm xúc và khát vọng của tuổi trẻ. Những hình ảnh này giúp người đọc dễ dàng cảm nhận được sự căng thẳng, sự dấn thân và tinh thần trách nhiệm của các nhân vật trong bài thơ.

Ngôn ngữ chân thành và trực tiếp: Nguyễn Khoa Điềm sử dụng ngôn ngữ chân thành, trực tiếp để thể hiện suy nghĩ và cảm xúc của tuổi trẻ. Ngôn từ trong bài thơ rất dễ tiếp cận, tạo ra một kết nối mạnh mẽ với người đọc và làm nổi bật những cảm xúc và suy tư của nhân vật.

3. Tính chất và cảm xúc


Tính chất lãng mạn và sử thi: Bài thơ mang tính chất lãng mạn và sử thi, với sự kết hợp giữa những yếu tố cảm xúc cá nhân và bối cảnh lịch sử rộng lớn. Nguyễn Khoa Điềm khéo léo kết hợp giữa tình cảm cá nhân và trách nhiệm cộng đồng, làm nổi bật sự dấn thân và khát vọng của tuổi trẻ.

Cảm xúc chân thành và mãnh liệt: Bài thơ thể hiện cảm xúc chân thành và mãnh liệt về sự không yên của tuổi trẻ, từ đó truyền tải một thông điệp mạnh mẽ về tinh thần dấn thân và trách nhiệm. Nguyễn Khoa Điềm khéo léo diễn tả những cảm xúc này qua các hình ảnh và ngôn từ, tạo nên một tác phẩm đầy cảm hứng và ý nghĩa.

4. Ý nghĩa và thông điệp


Sự dấn thân và trách nhiệm của tuổi trẻ: Bài thơ tôn vinh sự dấn thân và trách nhiệm của tuổi trẻ trong cuộc đấu tranh giành độc lập và tự do. Nó nhấn mạnh rằng sự không yên của tuổi trẻ là động lực thúc đẩy họ hành động và góp phần vào sự nghiệp giải phóng dân tộc.

Khát vọng và hy vọng: Bài thơ truyền tải thông điệp về khát vọng mãnh liệt của tuổi trẻ và niềm tin vào một tương lai tươi sáng hơn. Dù đối mặt với khó khăn và thử thách, tuổi trẻ vẫn giữ vững niềm tin vào sự thay đổi và thành công.

Tóm lại:
Bài thơ "Tuổi trẻ không yên" của Nguyễn Khoa Điềm là một tác phẩm đầy cảm xúc và ý nghĩa, phản ánh tâm trạng và khát vọng của tuổi trẻ trong giai đoạn kháng chiến chống Mỹ. Với ngôn ngữ chân thành và hình ảnh mạnh mẽ, bài thơ không chỉ ghi lại những cảm xúc và suy nghĩ của thế hệ trẻ mà còn truyền tải thông điệp mạnh mẽ về tinh thần dấn thân và trách nhiệm trong cuộc đấu tranh giành tự do và hòa bình.

Ảnh minh họa (nguồn Internet)
Ảnh minh họa (nguồn Internet)
Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm
Nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm

Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy