Top 20 Bài thơ hay viết về triết lý phật giáo
Triết lý của đạo Phật là Bi (lòng từ bi, khoan dung, độ lượng) và Mẫn (trí tuệ sáng suốt). Con người không thể sống tốt trong cuộc đời nếu không có lòng từ bi ... xem thêm...hỉ xả, nhưng cũng không thể “vô minh” chìm trong màn đêm u tối, phải hiểu biết, phải nhìn nhận đúng bản chất thực sự của mọi việc xung quanh, con người mới có được an lạc thảnh thơi. Ngày nay con người vẫn áp dụng những triết lý ấy trong cuộc sống. Toplist.vn xin giới thiệu những bài thơ hay viết về triết lý phật giáo.
-
Thơ Chu Minh Khôi
Bao kiếp người châm nhang vào mây trắng
Nắng chùa Đồng thường trụ cõi trôi bay
Đời mỏi rã những bước chân giả tạm
Neo vào đâu thành cõi thực nơi này?Ta bồng bềnh trôi về phía rừng mai
Chùa Vân Tiêu gác kèo lên sương khói
Úp mặt xuống, dưới kia là cao rộng
Ngước mắt lên, sâu thẳm một vực trời.Dao diết đá cho thời gian dừng lại
Tháp Huệ Quang trầm mặc sắc phù vân
Treo vách núi, hương trầm bay ngược gió
Tiếng mõ kinh chạy dọc cội nguồn.Từ am nhỏ, Trúc Lâm nghìn phương rọi
Nơi non thiêng muôn thuở vọng Phật Hoàng
Lửa tam muội thiêu nỗi buồn cháy cạn
Chắp tay xin im lặng giữa Hoa Yên.
-
Thơ Chu Minh Khôi
Hoa gạo giấu môi hồng sau vòm lửa
Mưa phùn bay say khướt cả tháng Ba
Núi lảo đảo nắng kinh cầu kiếp trước
Suối Yến ngược trôi về phía đỉnh Lăng Già.Chim én rót mùa xuân vào động biếc
Câu Nam-mô nhuộm tím cả chuông chùa
Thiên Trù đó chạm vào ta như thể
Hương lạ giai nhân lén bỏ bùa.Ta vịn tay vào đầu kia cơn gió
Gặp chùm hoa vô sắc vừa rơi
Đường thái không ruổi về tâm tĩnh tại
Xin lụi tàn để mở cuộc sinh sôi.Đường lên núi một vầng mây trắng
Gối đầu lên ngọn cỏ phiêu linh
Giọt sương câm đọng tương phùng vạn Pháp
Cả một Hương Sơn rỗng lặng ở tâm mình.Nguồn: Báo Giác ngộ, số tháng 7-2014
-
Thơ Chu Minh Khôi
Nắng vu khoát treo ngang bến Đục
Gió trầm luân vút thủng sương giăng
Suối Yến vặn mình về bến Giác
Cỏ tâm thành vịn núi mà xanh.
Tháng Giêng vô uý hình như thể
Phát tâm hửng nắng vọng xuân thì
Con đò tịnh lạc miên trường sóng
Nhẹ tan vào bát ngát đường thi.
Mái chèo khoả vô thường xuống nước
Xin rửa trôi mê chấp vọng lầm
Ta bồng bềnh vạt rong tiềm thức
Chầm chậm trôi về bến Quan Âm.
-
Thơ Phạm Hùng
Tôi đến Tây Phương một buổi chiều
Mơ màng cũng định thả hồn phiêu
Thử xem Huy Cận ngày xưa viết*
La - Hán nơi đây khắc những điều...Trầm luân vạn kiếp ở ta bà
Ảo ảo mơ hồ cũng hiện ra
Sắc sắc không không nào dễ hiểu
Khi đời mộng tưởng giấc phù hoa.Lãng khách chẳng mơ cõi niết bàn
Ân tình lúc hợp... lúc ly tan
Còn đang nắng dãi, dầm sương gió
Hỏi tránh làm sao giọt lệ tràn.Khói chiều lãng đãng giăng triền núi
Hương lúa phảng vương vị ngọt ngào
Bài kệ "Ná-mô..."** nghe tiếng dứt
Giật mình... tâm trí bỗng nôn nao. -
Thơ Hồng Vân
Giữa dòng danh lợi lắm điêu ngoa
Tứ đại vai không chẳng mái nhà,
Chân lý tìm đâu nơi bốn biển
Trùng dương gió thét vượt phong ba.Trả hết thế gian lắm lụy phiền
Đi tìm bờ bến chốn bình yên,
Xa vòng thế tục buông hận oán
Nguyện chữ từ bi chốn cửa thiền.Nợ trần dứt nghiệp thế là xong
Xa lánh chữ duyên chốn bụi hồng,
Một kiếp nhân sinh là cõi tạm
Được thành còn mất cũng bằng không.Đời là bể khổ chớ sân si
Thắng bại hơn thua ngẫm được gì?
Phút cuối ai không về cát bụi
Cùng đành phủi sạch để mà đi...!!!
Bạc Liêu/16/2/2019 -
Thơ Bùi Thế Uyên
Hỡi thế gian có bao nhiêu đường đi?
Mà lẽ đời cứ nghĩ suy trầm tư,
Nào ai hiểu những sáo rỗng ngôn từ
Cứ vô hư trên Trần gian mơ mộng.Thôi hãy sống chân thành đừng ảo vọng
Lòng bao dung mở rộng đón tương lai,
Hãy vững tin theo ngày tháng năm dài
Yêu hiện tại những gì mình đang có.Bởi cuộc đời còn biết bao gian khổ
Gắng giữ mình vượt khó mới là hay,
Vui lên đi xiết chặt những vòng tay
Trao yêu thương đổi lấy điều trân trọng.Một đời người rất nhiều điều khát vọng
Sống chan hòa chớ học oán thù sâu,
Hãy chân tình nghĩ đẹp sống cho nhau
Để nụ cười ngời lâu trên ánh mắt.Ta hãy sống chân thành không chấp nhặt
Cho yêu thương chân thật với yêu thương,
Vì mỗi người chỉ có một quê hương
Hãy gìn giữ đường đời thêm hạnh phúc. -
Thơ Nguyễn Thị Khánh Hà
Từ tâm như suối triền miên
Thấm vào mạch sống mọi miền an vui,
Vơi đi bao chuyện bùi ngùi
Vơi đi nỗi khổ cuộc đời trầm luân.Từ tâm như ánh trăng ngần
Dịu dàng soi tỏ tâm, thân con người,
Từ tâm là gốc cuộc đời
Cho ta cao thượng cất lời thăng hoa.Thấy người khổ nạn khó qua
Lòng mình đau xót như là khổ chung,
Cuộc đời sắc sắc, không không
Ta luôn gìn giữ tấm lòng vị tha. -
Thơ Phạm Thị Huyền
Trần này cõi tạm gian nan
Vấp va sóng gió bao lần bão giông,
Thân mong manh tựa cánh hồng
Vùi lên dập xuống nát lòng nữ nhi.Thiện tâm bỏ hết sân si
Buông xuôi danh vọng thiết gì xa hoa,
Một lần trong cõi ta bà
Sống sao cho đẹp như hoa giữa đời.Ta tìm cửa Phật làm nơi
Nương thân dưỡng tính giũa lời nói năng,
Quên thời ong bướm gió trăng
Chẳng màng cám dỗ kim vàng dối gian.Cửa chùa kính cẩn nén nhang
Đôi chân bước thẳng nhẹ nhàng sớm mai,
Khói hương dâng phật mỗi ngày
Kinh cầu niệm đủ trăm bài thảnh thơi.Chiều men theo nắng dạo chơi
Hái rau, quét lá ..đếm hồi chuông ngân,
Tịnh tâm vui vẻ tinh thần
Hướng nhìn lên phật lòng dâng kính ngài. -
Thơ Phạm Thị Hồng Thu
Bồng bềnh lãng đãng mây vờn cây
Chót vót non cao lá thẳm dày,
Khe nguồn róc rách luồn quanh núi
Đường về cõi Phật đẹp ngất ngây.Hoa rừng muôn sắc hương thoảng bay
Đùa giỡn la đà ong bướm say,
Ríu rít vòm cao chim bay lượn
Nai con ngơ ngác gọi tìm bầy.Chuông chùa lơ lửng chín tầng mây
Mái ngói thâm nâu, rêu phủ dầy,
Bảng lảng khói hương dường lan tỏa
Một màu thanh tịnh chốn Thiên Tây.Câu Kinh bài Kệ ngày nối ngày
Tịnh tâm hướng Phật lòng vui vầy,
An nhiên tự tại, càng buông bỏ
Nhẹ gánh hồng trần, thoảng gió lay. -
Vương Thị Lan Thanh
Con về đất Phật chiều nay
Chợt nghe nhẹ bẫng tháng ngày sắc không,
Vượt bao gian khó chất chồng
Từ bi hỉ xả nhẹ lòng sân si.Về đất Phật chùa Hương năm mới
Chốn bồng lai dịu vợi cõi thiền,
Theo dòng suối Yến tự nhiên
Non xanh nước biếc cảnh tiên tuyệt trần.Đền Trình ghé bước chân nhẹ bẫng
Ơn Phật Trời tạ đấng thánh linh,
Thiên Trù nghi ngút toạ hình
Nam mô Bồ Tát lòng mình thảnh thơi.Động Hương Tích cao vời trầm mặc
Cửa thiền môn huyễn hoặc sắc không,
Thành tâm dâng nén hương lòng
Bụi trần rũ sạch sáng trong trí ngời. -
Thơ Dương Quốc Nam
TU là soi sửa chính mình,
TU là nên sống nghĩa tình bền lâu
TU là chia sẻ cùng nhau,
TU là cần có trước sau mỗi ngày.
Tu là sống phải thẳng ngay,
TU là cần phải mê say nhà mình.
TU là để sống yên bình,
TU là rèn luyện chính mình làm ngay.
TU là năng luyện mỗi ngày
TU tâm - Tâm sáng loại ngay tâm xà.
Tu đâu sao bằng tu nhà,
Thờ cha kính mẹ mới là chân tu. -
Thơ Thao Nguyen
Giữa biển đời ai thấu được nông sâu
Làm người giữ tâm trước sau như một
Kẻ khua môi lại hay khen tiếng tốt
Người nặng tình chua xót phận hẩm hiu!Bình tâm thôi... dẫu gian khổ còn nhiều
Học chữ nhẫn biết bao nhiêu cho đủ
Cho hết thảy còn chân tình níu giữ
Đêm một mình chế ngự nỗi niềm riêng!Có đôi khi uất nghẹn với ưu phiền
Cũng cần lắm lời động viên an ủi
Nhưng hạnh phúc đâu như mình mong mỏi
Lại biến mình thành đá sỏi vô tri!Bể trần ai... ta sẽ giữ được gì
Mở lòng nhé cho đi là hạnh phúc
Tim vẫn thắm giữa dòng đời trong đục
Thì quản chi điều vinh nhục khen chê! -
Thơ: Nam BùiSÁNG được hưởng tiết trời se lạnh
NAY mưa đời đã tạnh từ lâu
CON theo chân lí nhiệm mầu
ĐẾN bờ an lạc dệt câu ân tìnhYÊN bình mãi lung linh nhân thế
HOÀ cùng trời non bể vạn niên
TIẾNG vang gạt hết ưu phiền
CHUÔNG chùa văng vẳng qua miền hận thamTHỈNH chân lí cõi phàm mong mỏi
GIÁC ngộ minh luôn dõi tâm ta
THĂNG trầm bản khúc mượt mà
HOA đời mãi nở hoan ca bền dàiCÕI Phật hướng trần ai diệt khổ
LÒNG tịnh an bến đỗ thiết tha
SÁNG NAY CON ĐẾN YÊN HÒA (*)
TIẾNG CHUÔNG THỈNH GIÁC THĂNG HOA CÕI LÒNG.(*): Chùa Yên Hòa ( Xã Yên Lộc ,Kim Sơn, Ninh Bình.
-
Thơ Phan Thu Hà
Suối Yến em vui tựa mạn thuyền
Sương mờ lan tỏa đợi nắng lên
Núi biếc nhấp nhô đàn voi phục
Cỗi trần mà tưởng tới cõi tiênMuôn ngàn hoa súng đẹp như tranh
Bóng núi lồng mây uốn giăng thành
Ta đưa nhau về nương cõi Phật
Thắp nén hương trầm giữa am thanhXin đấng từ bi xoá dãi dầu
Chắp cánh chim bằng được bên nhau
Xuân đến xin an lành nhân thế
Thái bình cho bớt những khổ đauHương sơn ngày mới đã về rồi
Đông lạnh thay bằng gió xuân vui
Chuông chùa ngân mãi lời xa vọng
Má ửng trao nhau một nụ cười -
Thơ Trần Lộc
Chốn trần gian trăm năm sao cho đủ
Quên sân si nhắn nhủ lời yêu thương
Chút phong trần cõi tạm cũng lẽ thường
Buông vướng bận cho tâm hồn thanh thảnChút tổn thương trên đường đời nỡ chán
Biết cười lên tan chảy bao muộn phiền
Nhỡ gặp điều hung ác hãy nhanh quên
Để vững bước đi về miền hoa lệTâm đừng nản...miễn hỏi sao lại thế
Vạn người theo sao dễ một người thương
Đau đớn đi qua để lại chí kiên cường
Không thật đẹp, chỉ yêu thương là đủ.Một vòng đời qua nhanh như giấc ngủ
Khóc đủ nghe, cười cho thiên hạ nhìn
Ai làm được, đều xứng đáng nhân sinh
Đừng thối chí khi mình còn hy vọng.Hãy vui bên điều bất thường lẽ sống
Đúng sai, vuông tròn, mênh mông, méo mó
Đại sự hôm nay, mai trở thành việc nhỏ.
Luôn trân trọng điều đang có trong ta...Hải Lộc. 24.02.2020
-
Thơ Nguyên Đức
Lặng nhìn hương mật như sương khói,
Tự tình sầu muộn thắm phai phôi!VÔ MINH nhận thật có tôi,
Thân tâm cảnh giới diệt rồi lại sinh.
HÀNH gây các nghiệp hữu tình,
Gánh lấy quả báu riêng mình với ta.THỨC từ nghiệp ấy duyên ra,
Chịu thân chịu cảnh giao hoà từ tâm.
DANH SẮC theo đó kiếm tầm,
Ảnh bào không tướng thức tâm định hình.LỤC NHẬP chiêu cảm với mình,
Mắt tai mũi lưỡi ý thân gieo vần.
Hương vị xúc pháp sắc thanh,
Lục căn lãnh nạp mà sanh lục trần.XÚC từ do biết mọi phần,
Vì do quan hệ cảnh dần sinh ra.
THỌ theo tâm cảnh từ ta,
Xả, Ưu, Hỷ, Lạc, Khổ là anh em.ÁI do các thọ pha dèm,
Nảy sinh ưa ghét gắn thêm tâm vào.
Tâm, thân, cảnh kết dính nhau,
Không thấy huyễn hoá trước sau rạc rời.THỦ do chấp trước sự đời,
Cái gì cũng thật chẳng rời tướng thân.
HỮU từ huyễn chấp có thân,
Cảnh, người, nghiệp, sướng, khổ phần đều gây.SINH không tự tánh từ đây,
Không rõ duyên khởi tưởng hoài sống sinh.
LÃO TỬ kết với tượng hình,
Sinh, già rồi chết biết mình về đâu.Vô minh cứ thế xoáy sâu,
Tạo vòng sanh tử luân hồi cho ta.
Em ơi nếu muốn thoát ra,
Hãy quán mọi thứ đều là giả chân.Chạy theo trần cảnh khổ thân,
Xin trở lại chính bản tâm của mình.
Để thấy trong cõi phù sinh,
Tất cả là huyễn thân mình cũng không.