Top 10 Bài thơ viết về mùa xuân của nhà thơ Nguyễn Bính hay nhất

Phương Kem 3616 0 Báo lỗi

Nguyễn Bính (tên thật là Nguyễn Trọng Bính; 1918–1966) là một nhà thơ lãng mạn nổi tiếng của Việt Nam. Ông được coi như là nhà thơ của làng quê Việt Nam với ... xem thêm...

  1. Đây cả mùa xuân đã đến rồi

    Từng nhà mở cửa đón vui tươi.

    Từng cô em bé so màu áo

    Đôi má hồng lên, nhí nhảnh cười.


    Và tựa hoa tươi, cánh nở dần,

    Từng hàng thục nữ dậy thì xuân

    Đường hương thao thức lòng quân tử

    Vó ngựa quen rồi ngõ ái ân.


    Từng gã thư sinh biếng chải đầu

    Một mình mơ ước chuyện mai sau,

    Lên kinh thi đỗ làm quan trạng,

    Công chúa cài trâm thả tú cầu


    Có những ông già tóc bạc phơ

    Rượu đào đôi chén, bút đề thơ

    Những bà tóc bạc, hiền như Phật

    Sắm sửa hành trang trẩy hội chùa.

    Pháo nổ đâu đây, khói ngợp trời

    Nhà nhà đoàn tụ dưới hoa tươi,

    Lòng tôi như cánh hoa tiên ấy

    Một áng thơ đề nét chẳng phai.

    Thơ xuân
    Thơ xuân
    Thơ xuân
    Thơ xuân

  2. Em là con gái trong khung cửi

    Dệt lụa quanh năm với mẹ già.

    Lòng trẻ còn như cây lụa trắng,

    Mẹ già chưa bán chợ làng xa.


    Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay,

    Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy.

    Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ,

    Mẹ bảo: Thôn Đoài hát tối nay.


    Lòng thấy giăng tơ một mối tình.

    Em ngừng thoi lại giữa tay xinh.

    Hình như hai má em bừng đỏ,

    Có lẽ là em nghĩ đến anh.


    Bốn bên hàng xóm đã lên đèn,

    Em ngửa bàn tay trước mái hiên.

    Mưa thấm bàn tay từng chấm lạnh,

    Thế nào anh ấy chẳng sang xem.


    Em xin phép mẹ vội vàng đi,

    Mẹ bảo: xem về kể mẹ nghe.

    Mưa nhỏ nên em không ướt áo,

    Thôn Đoài cách có một thôi đê.


    Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm,

    Em mải tìm anh chả thiết xem.

    Chắc hẳn đêm nay đường cửi lạnh,

    Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em.


    Chờ mãi anh sang anh chả sang,

    Thế mà hôm nọ hát bên làng.

    Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn,

    Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng.


    Mình em lầm lụi trên đường về,

    Có ngắn gì đâu môt dải đê!

    Áo mỏng che đầu, mưa nặng hạt,

    Lạnh lùng em tủi với đêm khuya.


    Em giận hờn anh cho đến sáng,

    Hôm sau mẹ hỏi hát trò gì.

    “- Thưa u họ hát…” Rồi em thấy

    Nước mắt tràn ra, em ngoảnh đi.


    Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay,

    Hoa xoan đã nát dưới chân giày.

    Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ,

    Mẹ bảo mùa xuân đã cạn ngày.


    Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày!

    Bao giờ em mới gặp anh đây?

    Bao giờ Hội Đặng đi ngang ngõ,

    Để mẹ em rằng hát tối nay?

    Mưa xuân (I)
    Mưa xuân (I)
    Mưa xuân (I)
    Mưa xuân (I)
  3. Chiều ấm mùi hương thoảng gió đưa

    Tà tà mưa bụi rắc thưa thưa

    Cây cam cây quít cành giao nối

    Lá ngửa lòng tay hoa đón mưa.


    Nào ai nhìn thấy rõ mưa xuân

    Tơ nhện vừa giăng sợi trắng ngần

    Bươm bướm cứ bay không ướt cánh

    Người đi trẩy hội tóc phơi trần.


    Đường mát da chân lúa mát mình

    Đôi bờ cỏ dại nở hoa xanh

    Gò cao đứng sững trâu kềnh bụng

    Nghếch mõm nghe vang trống hội đình.


    Núi lên gọn nét đá tươi màu

    Xe lửa về Nam chạy chạy mau

    Một toán cò bay là mặt ruộng

    Thành hàng chữ nhất trắng phau phau.

    Bãi lạch bờ dâu sẫm lá tơ

    Làng bên ẩm ướt giọng chuông mờ

    Chiều xuân lưu luyến không đành hết

    Lơ lửng mù sương phảng phất mưa.

    Mưa xuân (II)
    Mưa xuân (II)
    Mưa xuân (II)
    Mưa xuân (II)
  4. Rộn rã xuân về giữa thủ đô

    Hồn đơn gác lẻ đón giao thừa

    Nhà ai hàng xóm khoe mầu cúc

    Vườn cũ mai vàng biết nở chưa ?


    Câu thơ đứt giữa lòng trang giấy

    Mắt rượu mờ trông mái tóc thề

    Đất Bắc phải đâu là đất khách

    Sao lòng mãi nặng mối tình quê ?


    Ngày muộn, mẹ già hong tóc trắng

    Khác nào mây núi đỉnh Trường Sơn

    Mẹ ơi giữ lấy vườn mai nhé

    Cho trải vàng xuân đẹp bước con.

    Xuân nhớ
    Xuân nhớ
    Xuân nhớ
    Xuân nhớ
  5. Đã thấy xuân về với gió đông,

    Với trên màu má gái chưa chồng.

    Bên hiên hàng xóm, cô hàng xóm

    Ngước mắt nhìn giời, đôi mắt trong.


    Từng đàn con trẻ chạy xun xoe,

    Mưa tạnh giời quang, nắng mới hoe.

    Lá nõn, ngành non ai tráng bạc?

    Gió về từng trận, gió bay đi…


    Thong thả, dân gian nghỉ việc đồng,

    Lúa thì con gái mượt như nhung

    Đầy vườn hoa bưởi hoa cam rụng,

    Ngào ngạt hương bay, bướm vẽ vòng.


    Trên đường cát mịn, một đôi cô,

    Yếm đỏ, khăn thâm, trẩy hội chùa.

    Gậy trúc dắt bà già tóc bạc,

    Tay lần tràng hạt miệng nam vô.

    Xuân về
    Xuân về
    Xuân về
    Xuân về
  6. Em như cô gái hãy còn xuân,

    Trong trắng thân chưa lấm bụi trần,

    Xuân đến, hoa mơ, hoa mận nở.

    Gái xuân giũ lụa trên sông Vân.


    Lòng xuân lơ đãng, má xuân hồng.

    Cô gái xuân mơ chuyện vợ chồng,

    Đôi tám xuân đi trên mái tóc.

    Đêm xuân cô ngủ có buồn không?

    Gái xuân
    Gái xuân
    Gái xuân
    Gái xuân
  7. Chàng ở nơi đâu thiếp ở nhà

    Cây đào năm ngoái lại ra hoa

    Chân trời rượu uống môi chàng ướt

    Của sổ mưa bay chữ thiếp nhoà

    Mải nhớ trầm hương thưa ngọn khói

    Càng thương vòng ngọc lỏng tay ngà

    Tin chàng chẳng đến, tin xuân đến

    Có mộng đêm nay cũng chỉ là…

    Xuân thương nhớ
    Xuân thương nhớ
    Xuân thương nhớ
    Xuân thương nhớ
  8. Xuân đã đem mong nhớ trở về

    Lòng cô gái ở bến sông kia.

    Cô hồi tưởng lại ba xuân trước,

    Trên bến cùng ai đã nặng thề.


    Nhưng rồi người khách tình, xuân ấy,

    Đi biệt không về với… bến sông.

    Đã mấy lần xuân trôi chảy mãi,

    Mấy lần cô gái mỏi mòn trông.


    Xuân này đến nữa đã ba xuân,
    Đốm lửa tình duyên tắt nguội dần.

    Chẳng lẽ ôm lòng chờ đợi mãi,

    Cô đành lỗi ước với tình quân.


    Bỏ thuyền, bỏ bến, bỏ dòng trong,

    Cô lái đò kia đi lấy chồng.

    Vắng bóng cô em từ dạo ấy,

    Để buồn cho những khách sang sông…

    Cô lái đò
    Cô lái đò
    Cô lái đò
    Cô lái đò
  9. Mùa xuân là cả một mùa xanh

    Giời ở trên cao, lá ở cành

    Lúa ở đồng tôi và lúa ở

    Đồng nàng và lúa ở đồng anh.


    Cỏ nằm trên mộ đợi thanh minh

    Tôi đợi người yêu đến tự tình

    Khỏi luỹ tre làng tôi nhận thấy

    Bắt đầu là cái thắt lưng xanh.

    Mùa xuân xanh
    Mùa xuân xanh
    Mùa xuân xanh
    Mùa xuân xanh
  10. Chiều xuân, mưa bụi nghiêng nghiêng

    Mưa không ướt áo người xem hội làng.

    Khen ai nhuộm nhiễu Tam Giang

    Đánh dây xà tích cho nàng chơi xuân.

    Khen ai tròn áo tứ thân

    Mịn quần lĩnh tía, chùng khăn lụa sồi.

    Khen ai tóc thẳng đường ngôi,

    Ấm hơi trầu quế, thơm mùi hương nhu.

    Khen ai áo kép, quần hồ

    Hội làng mê mải sớm trưa đi về.

    Khen ai e ấp tình quê
    Bút hoa chưa thảo, gương thề còn nguyên.

    Những ai Từ Thức gặp tiên

    Những ai cô Tấm ấm duyên phượng hài.

    Hội làng nô nức gái trai

    Mong đêm quên sáng cho ngày dài xuân.

    Đường thôn, hoa bưởi trắng ngần

    Hoa xoan tím nhạt vân vân rụng đều.

    Làng quê dìu dịu sương chiều

    Tưởng đâu khói pháo hạ nêu hôm nào.

    Cỏ non sườn núi phơi màu

    Lúa đồng con gái rì rào lá tơ.

    Hội xuân gió loạn đuôi cờ

    Làng xa, đêm vắng, nhặt thưa trống chèo.

    Hội làng đèn đuốc như sao,

    Đêm chèo, tiếng trống giáo đầu nổi lên.

    Mặt hoa, quạt bướm che nghiêng

    Bước ra cô nữ làm duyên đưa tình.

    Cùng trong chiếc chiếu giữa đình

    Mà bao nhiêu cảnh, nhiêu tình bầy ra.

    Đương ngục thất hóa vườn hoa,

    Buồng the, trướng gấm hóa ra chiến trường.

    Lầu Ngưng Bích, điện Trang Vương

    Gốc đa rậm rạp, con đường cheo leo.

    Mười lăm năm của cô Kiều

    Xảy ra trong một buổi chiều mà thôi.

    Một đêm là cả cuộc đời,

    Ba tên áo nẹp là mười đạo binh.

    Quạt che là bức tường thành

    Một đi: muôn dặm trường đình tiễn nhau.

    Đưa ngang vạt áo: rơi châu,

    Giơ roi: lên ngựa, cúi đầu: chiêm bao.

    Thiếu chi thục nữ, anh hào

    Truyện hay, tích lạ tóm vào một chương.

    Người xem khi giận khi thương,

    Khi yêu, khi ghét, khi mừng, khi vui.

    Suy va muôn việc ở đời

    Rõ ràng như tấm gương soi, bóng lồng.

    Giận thằng bán rượu Lý Thông

    Tham mồi phú quý, cướp công bạn hiền.

    Giận vua Trang dạ đảo điên

    Giết người nho sĩ, ép duyên má đào.

    Ghét phường Lư Kỷ quyền cao

    Chẳng chăm việc nước, chỉ mưu hại người.

    Ghét con mụ Tú già đời

    Buôn người trinh tiết, kiếm lời mà ăn.

    Khinh đồ mặt nhọ Sở Khanh,

    Mảnh tiên Tích Việt chối quanh được nào

    Khinh tên bố vợ họ Hầu

    Hối hôn con gái, ra màu bạc đen.

    Thương nàng Thị Kính oan khiên

    Đã nương cửa Phật chưa yên tội đời.

    Thương Kiều tài sắc vẹn đôi,

    Chuộc cha, mười mấy năm trời gian truân.

    Hỷ Đồng khen ở có nhân,

    Giữa đường đổi áo, liều thân cứu thầy.

    Châu Long khen giữ lòng ngay,

    Xa chồng mà chẳng đơn sai cùng chồng.

    Mừng người thờ mẹ có công,

    Chàng đi sứ sự mười đông lại về.

    Mừng người lặn lội sơn khê,

    Thần thương, hổ cứu, vẹn bề thất gia.

    Vui sao xum họp một nhà,

    Điềm lành mai lại nở hoa hai lần.

    Vui sao một tiếng đàn thần,

    Giặc mười tám nước lui quân chịu hàng.

    Hội đông, đông chật đình làng,

    Đêm càng khuya khoắt, tình càng thiết tha.

    Tiếng trống đêm xuân
    Tiếng trống đêm xuân
    Tiếng trống đêm xuân
    Tiếng trống đêm xuân




Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy