Top 8 Bài văn phân tích nhân vật em gái trong truyện ngắn "Bức tranh của em gái tôi" của Tạ Duy Anh hay nhất

  1. Top 1 Bài tham khảo số 1
  2. Top 2 Bài tham khảo số 2
  3. Top 3 Bài tham khảo số 3
  4. Top 4 Bài tham khảo số 4
  5. Top 5 Bài tham khảo số 5
  6. Top 6 Bài tham khảo số 6
  7. Top 7 Bài tham khảo số 7
  8. Top 8 Bài tham khảo số 8

Top 8 Bài văn phân tích nhân vật em gái trong truyện ngắn "Bức tranh của em gái tôi" của Tạ Duy Anh hay nhất

Thai Ha 3848 0 Báo lỗi

“Bức tranh của em gái tôi” là truyện ngắn của tác giả Tạ Duy Anh đoạt giải Nhì trong cuộc thi viết “Tương lai vẫy gọi” của báo Thiến niên tiền phong. Qua câu ... xem thêm...

  1. Tạ Duy Anh là nhà văn có phong cách viết độc đáo - vừa đáng yêu, vừa chân thành và sâu sắc. Một trong những tác phẩm tiêu biểu là truyện ngắn “Bức tranh của em gái tôi”, một câu chuyện khiến người đọc nhớ mãi mỗi lần lật giở từng trang viết. Đặc biệt, hình ảnh em gái Kiều Phương để lại ấn tượng sâu sắc đối với người đọc.


    Truyện ngắn “Bức tranh của em gái tôi” được viết theo ngôi kể thứ nhất, với lời kể của nhân vật người anh. Có thể nói chạy dọc theo câu chuyện là diễn biến tâm lí nhân vật người anh, từ trạng thái cảm xúc này đến trạng thái cảm xúc khác. Tuy nhiên trong dòng cảm xúc đó, người đọc nhận ra có một nhân vật là điểm sáng tạo nên sự hài hòa và tạo vẻ đẹp tuyệt vời cho truyện ngắn. Đó chính là cô em gái Kiều Phương hồn nhiên, bình dị, chân thành mà sâu sắc. Một vẻ đẹp tiềm ẩn trong những bức tranh do cô vẽ ra.


    Kiều Phương là cô bé hồn nhiên, nhí nhảnh và đam mê hội họa. Niềm đam mê này được tác giả diễn tả một cách cụ thể qua cách cô vẽ hằng ngày, cách cọ nhọ nồi để làm màu vẽ… Mặc dù anh trai gọi là “Mèo” vì cái tội lục lọi đồ linh tinh nhưng Kiều Phương vẫn “vui vẻ chấp nhận” và hồn nhiên khoe với bạn bè. Cách trò chuyện của Kiều Phương với anh trai cũng chứng tỏ Kiều Phương là cô bé nhí nhảnh, trong sáng và vô cùng đáng yêu: “Nó vênh mặt, Mèo mà lại, em không phá là được”. Dù cho người anh trai khó chịu đến cỡ nào thì cô bé này vẫn không bao giờ tức giận, luôn giữ được sự hài hòa và tinh nghịch như thế. Tạ Duy Anh đã khéo léo khắc họa nên hình ảnh nhân vật đáng yêu, gây được thiện cảm tốt đối với người đọc.


    Không chỉ vậy, cô bé còn có tài năng hội họa.Chú Tiến Lê - bạn của bố vô tình phát hiện ra niềm đam mê này thì Kiều Phương càng tỏ rõ sự quyết tâm và phấn đấu mơ ước thành họa sĩ. Điều này khiến cho bố mẹ vui mừng: “Ôi, con đã cho bố một bất ngờ quá lớn. Mẹ cũng không kìm được xúc động”. Người anh trai ghen ghét với tài năng của em nên càng ngày càng lạnh lùng và hay quát mắng em. Dù vậy nhưng tình cảm và thái độ của em gái dành cho anh vẫn không thay đổi, tin yêu và trân trọng hết mực.


    Đặc biệt hơn hết là tình cảm, tấm lòng của Kiều Phương dành cho anh trai trong bức tranh đoạt giải. Cô bé chưa bao giờ ghét anh, mặc dù anh rất ghét cô, ghen tị với cô. Trên bức tranh là hình ảnh cậu con trai có đôi mắt rất sáng, nhìn ra ngoài cửa sổ, toát lên một vẻ đẹp tuyệt vời. Có thể nói đây là chi tiết khiến người đọc xúc động về tình cảm anh em trong gia đình. Chính bức tranh này của Kiều Phương đã “thức tỉnh” được trái tim người anh, có cách nhìn khác về em, vừa hối hận vừa xấu hổ vừa biết ơn.


    Kiều Phương không những là cô gái đáng yêu, hồn nhiên, tài năng mà còn có tấm lòng nhân hậu, bao dung khiến người khác phải khâm phục và ngưỡng mộ. Tạ Duy Anh là một người am hiểu thế giới trẻ thơ, hiểu được tâm lý cũng như tình cảm của trẻ thơ nên đã gửi gắm được những điều tốt đẹp vào nhân vật Kiều Phương.


    Với cách kể chuyện nhẹ nhàng, tâm tình mà sâu lắng tác giả đã để lại tình cảm tốt đối với bạn đọc về nhân vật Kiều Phương. Qua đó cũng ngợi ca tình anh em chân thành mà thắm thiết.

    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa

  2. “Bức tranh của em gái tôi” của nhà văn Tạ Duy Anh là một câu chuyện đầy xúc động về tấm lòng vị tha, bao dung của người em gái đối với anh trai. Khép lại cuốn sách người đọc vô cùng cảm phục và yêu quý cô em gái nhỏ trong sáng, tài năng và nhờ tấm lòng độ lượng của mình, Kiều Phương đã giúp anh trai nhận ra những hạn chế của bản thân.


    Kiều Phương - một cô bé đáng yêu, hồn nhiên có biệt danh là Mèo, biệt danh ngộ nghĩnh này cũng là do việc trên khuôn mặt em lúc nào cũng bị bôi bẩn. Kiều Phương là cô bé có niềm đam mê với bộ môn mĩ thuật. Để thỏa mãn đam mê của mình, cô bé đã tự chế màu bằng việc cạo hết đít xoong, đít chảo trong nhà. Việc làm đó đã bị anh trai phát hiện, nhưng trước những hành động kì lạ của em, người anh không hề để tâm đến.


    Tài năng của Kiều Phương chỉ bị phát hiện khi Quỳnh (con gái bạn bố Kiều Phương) đến chơi, hai cô bạn nhỏ thủ thỉ tâm sự với nhau, Kiều Phương đã quyết định nói cho bạn biết bí mật của mình. Ngay khi nhìn thấy những bức tranh chú Tiến Lê đã phải ngỡ ngàng và công nhận Kiều Phương “là một thiên tài hội họa” và các bức tranh của em “có thể đem đóng khung treo ở bất cứ phòng tranh nào”. Tài năng của Kiều Phương được phát hiện ai nấy đều lấy làm vui mừng “bố mẹ tôi hào hứng mua sắm cho em gái tôi tất cả những gì cần cho công việc vẽ. Chú Tiến Lê tặng “đồng nghiệp” hẳn một hộp màu ngoại xịn” . Duy chỉ có người anh trai là tỏ ra buồn rầu, bực bội với em, bởi người anh không tìm thấy ở mình bất cứ tài năng gì, và cứ thế cậu càng ngày càng tạo khoảng cách xa hơn với người em. Kiều Phương thì vẫn vậy, được bố mẹ và chú Tiến Lê mua đồ vẽ cô bé tích cực phát huy tài năng, khuôn mặt “lúc nào cũng lem nhem”, khi bị anh quát thì “xìu xuống, miệng dẩu ra”. Tất cả những cử chỉ, hành động của Kiều Phương chỉ càng làm người anh bực bội, khó chịu hơn.


    Người đọc cũng không khỏi bất ngờ khi Kiều Phương không để bụng thái độ khó chịu, những lời mắng mỏ của anh trai, mà vẫn hết mực yêu quý anh. Cô bé quả là một người có trái tim ấm áp, tâm hồn trong sáng và độ lượng. Điều đó được thể hiện rõ nhất trong bức tranh “Anh trai tôi” cô bé mang đi dự thi và đạt giải nhất. Khi biết tin Kiều Phương đạt giải cả nhà vui như tết, cô bé lao vào ôm cổ anh, trái lại người anh viện cớ bận để đẩy cô bé ra, nhưng Kiều Phương vẫn cố gắng thì thầm khẽ vào tai anh: "Em muốn cả anh cùng đi nhận giải" . Có lẽ người em cũng đủ nhạy cảm và tinh tế để nhận ra sự thay đổi trong tình cảm, hành động của anh trai dành cho mình, nhưng với tấm lòng nhân hậu cô bé không hề bận tâm đến việc ấy. Bị anh cự tuyệt đẩy ra cô bé vẫn cố gắng nói những lời thân thương nhất, mong anh cùng đi để chia sẻ niềm vui với mình. Chỉ bằng những hành động và lời nói giản đơn nhưng đã cho người đọc thấy sự đôn hậu, trong sáng trong tâm hồn người em.


    Vẻ đẹp của Kiều Phương được cảm nhận qua lời kể của người anh, bởi vậy mà nó càng trở nên chân thực hơn. Và chính tấm lòng nhân hậu Kiều Phương đã cảm hóa, khiến người anh trai thoát khỏi thói ích kỷ tầm thường.

    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa
  3. Truyện ngắn “Bức tranh của em gái tôi” là một tác phẩm văn học tiêu biểu của Tạ Duy Anh. Truyện đã khắc họa nhân vật Kiều Phương cô em gái - với lòng nhân hậu đã toả sáng trong tâm trí em.


    Vẻ đẹp của Kiều Phương không hiện lên dưới cái nhìn chủ quan của mọi người xung quanh. Và cũng không phải do nhân vật tự bộc bạch mà vẻ đẹp đó được hiện ra dần dần qua con mắt nhìn và lời kể chuyện của chính người anh.


    Một cô bé hồn nhiên, nghịch ngợm. Khi bị gọi là “Mèo”, “nó vui vẻ chấp nhận” và còn dùng cái tên đó để xưng hô với bạn bè. Sự hồn nhiên đó còn được thể hiện lúc ở nhà mèo hay lục lọi các đồ vật với một sự thích thú. Hồn nhiên hơn là "nó vênh mặt"- "Mèo mà lại! Em không phá là được...". Khi người anh tỏ vẻ khó chịu Này, em không để chúng nó yến được à?. Khi chế xong bột vẽ, nó vừa làm vừa hát, có vẻ vui lắm. Đúng là một cô bé hồn nhiên quá! Hồn nhiên đến đáng yêu!


    Điều đáng yêu hơn là cô còn có một tài năng hội hoạ, theo lời chú Tiến Lê, đấy còn là một thiên tài hội hoạ. Tài năng đó chính là sáu bức tranh do "Mèo" vẽ dấu người anh, không ngờ là những bức tranh độc đáo "có thể đem đóng khung treo ở bất cứ phòng tranh nào". Bố của "Mèo" đã phải thốt lên sung sướng: Ôi con đã cho bố một bất ngờ quá lớn. Mẹ em cũng không kìm được xúc động.Tài năng của Kiều Phương được khẳng định bằng bức tranh được trao giải nhất, qua một tuần tham gia trại thi vẽ quốc tế, khiến cho cả nhà "vui như tết". Duy chỉ có người anh của Mèo thì lại rất buồn. Hiểu được điều này, Kiều Phương đã dành cho anh trai những tình cảm rất trong sáng. Đặc biệt là qua bức tranh “Anh trai tôi”, ta thấy Kiều Phượng hiện lên là một cô gái giàu tình cảm, thuần khiết. Phải chăng soi vào bức tranh ấy, cũng chính là soi vào tâm hồn trong sáng và nhân hậu của em gái, nhân vật người anh đã tự nhìn rõ hơn về mình để vượt lên được những hạn chế của lòng tự ái và tự ti: “Dưới mắt em tôi, tôi hoàn hảo đến mức kia ư?” - Đây chính là lúc nhân vật tự "thức tỉnh" để hoàn thiện nhân cách của mình.


    “Bức tranh của em gái tôi” không được vẽ bằng chất liệu hội hoạ. Nó được vẽ bằng quá trình diễn biến tâm trạng của người anh, thông qua lời kể vô cùng xúc động của nhân vật. Đấy cũng là vẻ đẹp của một em bé gái trong cuộc sống đời thường mà ta có thể gặp bất cứ ở đâu trên đất nước mình.

    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa
  4. Nhà văn Tạ Duy Anh là một nhà văn có phong cách văn nhiều sáng tạo, mới lạ độc đáo vừa chân thành, giản dị vừa sâu sắc xúc động lòng người đọc. Đến với truyện ngắn "Bức tranh của em gái tôi" đã thể hiện tình cảm gia đình, tình cảm anh em thiêng liêng như chân với tay. Trong đó nhân vật Kiều Phương cô em gái trong truyện ngắn là người em vô cùng dễ thương, khiến cho nhiều người đọc xúc động.


    Kiều Phương và anh trai mình thân thiết với nhau từ nhỏ. Tuy nhiên, cô bé thích vẽ tranh thường xuyên tô tô, vẽ vẽ khiến quần áo mặt mũi lấm lem như con mèo lười. Nên cô bé hay bị anh trai mình chọc ghẹo là “Mèo”. Nhưng cô bé lại tỏ ra thích thú với cái biệt danh đó.


    Một ngày nọ, chú Tiến Lê - bạn của bố sang chơi. Chú đã phát hiện ra tài năng của cô. Tình cảm anh em vì thế mà có sự rạn nứt nhất định. Anh trai cô bé thường xuyên kiếm cớ để quát nạt cô bé, dù những việc cô bé làm chỉ là những việc nhỏ nhoi không đáng bị quát mắng thậm tệ tới như thế. Cô bé Phương Kiều buồn lắm, nhiều hôm cô thấy anh trai ngồi bên cửa sổ mặt mơ màng suy nghĩ vẩn vơ một điều gì đó.


    Cô bé đã mang bức tranh đi thi cuộc thi hội họa nhí. Và đạt giải nhất. Nó là điều khiến cả nhà cô vui mừng, nhưng lại khiến anh trai cô vừa vui mừng và ghen tỵ. Bởi anh trai lo lắng từ này sẽ không nổi tiếng, không tài giỏi bằng em thì sẽ không được cha mẹ, và em gái trân trọng, yêu mến nữa. Tuy nhiên, người anh trai cuối cùng đã hiểu, thông qua bức tranh của cô bé Phương Kiều người anh đã thấy được tình yêu của em gái mình dành cho mình như thế nào và mọi hiểu lầm đã giải tỏa từ đây


    Tác giả Tạ Duy anh đã hóa tâm hồn mình thành trẻ thơ để có thể thấu cảm và khắc họa tính cách trẻ thơ sâu sắc chân thực tới như vậy.

    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa
  5. Truyện "Bức tranh của em gái tôi" của Tạ Duy Anh khắc họa hình ảnh nhân vật Kiều Phương - một cô bé với những vẻ đẹp thật đáng ngưỡng mộ.


    Đầu tiên, tác giả khắc họa nhân vật Kiều Phương là một cô bé có tính cách vô cùng đáng yêu, hồn nhiên. Cô được anh trai đặt con cái biệt danh là “Mèo”. Khuôn mặt của Kiều Phương lúc nào cũng bị bôi bẩn. Để thỏa mãn đam mê của mình, cô bé đã tự chế màu bằng việc cạo hết đít xoong, đít chảo trong nhà. Việc làm đó đã bị anh trai phát hiện, nhưng trước những hành động kì lạ của em, người anh không hề để tâm đến.


    Tài năng của Kiều Phương được chú Tiến Lê - bạn của bố phát hiện ra tài năng. Chú đã phải thốt lên: "là một thiên tài hội họa" và các bức tranh của em "có thể đem đóng khung treo ở bất cứ phòng tranh nào". Điều đó khiến bố mẹ của cô bé đều cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc. Tài năng của Kiều Phương được phát hiện ai nấy đều lấy làm vui mừng “Bố mẹ tôi hào hứng mua sắm cho em gái tôi tất cả những gì cần cho công việc vẽ. Chú Tiến Lê tặng “đồng nghiệp” hẳn một hộp màu ngoại xịn". Duy chỉ có người anh trai là tỏ ra buồn rầu, bực bội với em, bởi người anh không tìm thấy ở mình bất cứ tài năng gì, và cứ thế cậu càng ngày càng tạo khoảng cách xa hơn với người em. Kiều Phương thì vẫn vậy, được bố mẹ và chú Tiến Lê mua đồ vẽ cô bé tích cực phát huy tài năng, khuôn mặt "lúc nào cũng lem nhem" , khi bị anh quát thì "xìu xuống, miệng dẩu ra" , nhưng tất cả những cử chỉ, hành động của Kiều Phương càng làm người anh bực bội, khó chịu hơn.


    Nhưng Kiều Phương chẳng hề để tâm đến thái độ khó chịu, những lời mắng mỏ ấy của anh, mà vẫn hết mực yêu quý anh. Cô bé quả là một người có trái tim ấm áp, tâm hồn trong sáng và độ lượng. Điều đó được thể hiện rõ nhất trong bức tranh "Anh trai tôi" cô bé mang đi dự thi và đạt giải nhất. Khi biết tin Kiều Phương đạt giải cả nhà vui như tết, cô bé lao vào ôm cổ anh, trái lại người anh viện cớ bận để đẩy cô bé ra, nhưng Kiều Phương vẫn cố gắng thì thầm khẽ vào tai anh: "Em muốn cả anh cùng đi nhận giải" . Có lẽ người em cũng đủ nhạy cảm và tinh tế để nhận ra sự thay đổi trong tình cảm, hành động của anh trai dành cho mình, nhưng với tấm lòng nhân hậu cô bé không hề bận tâm đến việc ấy. Bị anh cự tuyệt đẩy ra cô bé vẫn cố gắng nói những lời thân thương nhất, mong anh cùng đi để chia sẻ niềm vui với mình. Chỉ bằng những hành động và lời nói giản đơn nhưng đã cho người đọc thấy sự đôn hậu, trong sáng trong tâm hồn người em.


    Như vậy, truyện đã thành công khắc họa nhân vật Kiều Phương. Qua nhân vật này, tác giả khẳng định vai trò quan trọng của tình cảm gia đình.

    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa
  6. Bức tranh của em gái tôi là một tác phẩm hay của nhà văn Tạ Duy Anh. Nổi bật trong truyện là hình ảnh nhân vật Kiều Phương.


    Nhân vật Kiều Phương xuất hiện qua lời kể, nhận xét của nhân vật người anh. Kiều Phương hiện lên là một cô bé ngây thơ, hay nghịch ngợm nhưng cũng rất đáng yêu. Cô bé được đặt cho cái biệt danh “Mèo” bởi khuôn mặt lúc nào cũng bị chính cô bôi bẩn. Dù vậy, Kiều Phương vẫn vui vẻ dùng cái tên đó để xưng hô với bạn bè. Cô bé hay lục lọi các đồ vật trong nhà, tự chế màu bằng việc cạo hết đít xoong, đít chảo. Khi bị anh trai nhắc nhở thì cô bé lại “vênh mặt lên” và trả lời hồn nhiên “Mèo mà lại! Em không phá là được”. Dù nghịch ngợm, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn, chăm chỉ làm những công việc nhà được phân công.


    Không chỉ vậy, Kiều Phương còn rất tài năng. Cô bé có năng khiếu hội họa. Điều này được chú Tiến Lê, một người bạn của bố Kiều Phương phát hiện ra. Bằng con mắt của một người họa sĩ, khi xem những bức tranh của cô bé, chú Tiến Lê đã phải thốt lên: “ Anh chị có phúc lớn rồi. Anh có biết con gái anh là một thiên tài hội hoạ không?” . Tài năng của Kiều Phương khiến cho ba của Kiều Phương hết sức ngạc nhiên: “Con gái tôi vẽ đây ư? Chả lẽ lại đúng là nó, cái con Mèo hay lục lọi ấy!”, “Ôi, con đã cho bố một bất ngờ quá lớn”. Còn mẹ của xúc động trước lời khen ngợi của họa sĩ Tiến Lê dành cho con gái mình. Bố mẹ hào hứng mua sắm cho Kiều Phương những gì cần cho công việc vẽ. Chú Tiến Lê tặng “đồng nghiệp” hẳn một hộp màu ngoại xịn.Dù có tài năng nhưng Kiều Phương vẫn không trở nên kiêu ngạo. Cô bé vẫn giữa được vẻ hồn nhiên, ngây thơ ban đầu. Lúc nào Kiều Phương cũng thích lục lọi đồ đạc, chế màu vẽ và khuôn mặt thì lem nhem, khi bị anh trai quát thì xìu xuống, miệng dẩu ra.


    Điều đáng quý nhất của nhân vật Kiều Phương là một tấm lòng trong sáng, nhân hậu. Cô bé dành cho anh trai một tình cảm thật đặc biệt. Dù anh trai luôn tỏ thái độ lạnh nhạt, hay khó chịu nhưng cô bé vẫn muốn gần gũi, vẫn yêu mến. Cô bé đã vẽ bức tranh“Anh trai tôi” bằng tất cả tấm lòng trong sáng, tình yêu mến dành cho anh trai. Bức tranh được giải Nhất và Kiều Phương muốn anh trai đi nhận giải cùng: “Em muốn cả anh cùng đi nhận giải”. Chính nhờ bức tranh, người anh cũng đã hiểu được tấm lòng của em gái, nhận ra lỗi lầm của bản thân.


    Nhân vật Kiều Phương được tác giả khắc họa khá chi tiết, chủ yếu qua hành động và lời nói. Việc xuất hiện qua lời kể của người anh - một người vô cùng gắn bó, thân thiết cũng giúp cho Kiều Phương hiện lên rõ ràng, chân thực hơn. Từ đó, tác giả muốn gửi gắm bài học nhân văn sâu sắc qua nhân vật này.

    Truyện ngắn Bức tranh của em gái tôi là một câu chuyện cảm động về tình anh em. Nhân vật Kiều Phương được nhà văn xây dựng vô cùng chân thực, sinh động.

    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa
  7. Tạ Duy Anh là một cây bút trẻ thời kỳ đổi mới. Một trong những truyện ngắn nổi bật của nhà văn là “Bức tranh của em gái tôi” đã đã đề cao tình yêu thương trong sáng, nhân hậu của con người được thể hiện qua nhân vật Kiều Phương.


    Dưới góc nhìn của người anh, Kiều Phương là một cô bé nghịch ngợm, nhưng cũng rất đáng yêu. Khi được anh trai đặt cho biệt danh là “Mèo”, cô bé vẫn vui vẻ chấp nhận và dùng để xưng hô với bạn bè. Kiều Phương rất hay lục lọi các đồ vật trong nhà, tự chế màu bằng việc cạo hết đít xoong, đít chảo. Khi bị anh trai nhắc nhở thì cô bé lại “vênh mặt lên” và trả lời hồn nhiên “Mèo mà lại! Em không phá là được”.


    Cùng với sự hồn nhiên, Kiều Phương còn hiện lên với tài năng hội họa. Một lần đến chơi, chú Tiến Lê - một người bạn của bố, vốn là họa sĩ đã tình cờ phát hiện ra tài năng của cô bé. Khi nhìn thấy những bức tranh của Kiều Phương, chú đã phải thốt lên: “Anh chị có phúc lớn rồi. Anh có biết con gái anh là một thiên tài hội hoạ không?”. Trước tài năng của con gái, ba của Kiều Phương hết sức ngạc nhiên: “Con gái tôi vẽ đây ư? Chả lẽ lại đúng là nó, cái con Mèo hay lục lọi ấy!”, “Ôi, con đã cho bố một bất ngờ quá lớn”. Còn mẹ của cô bé thì không kìm được xúc động trước lời khen của họa sĩ Tiến Lê dành cho con gái mình. Họ hào hứng mua sắm cho con gái tất cả những gì cần cho công việc vẽ. Và chú Tiến Lê tặng “đồng nghiệp” hẳn một hộp màu ngoại xịn. Nhưng Kiều Phương vẫn không thay đổi, lúc nào cũng thích lục lọi đồ đạc, chế màu vẽ và khuôn mặt thì lem nhem, khi bị anh trai quát thì xìu xuống, miệng dẩu ra. Dù tài năng có được mọi người biết đến, thì Kiều Phương vẫn là một cô bé ham chơi, thích nghịch ngợm và giàu tình cảm.


    Đặc biệt nhất là trước thái độ lạnh nhạt của anh trai, tình cảm yêu mến của cô bé vẫn không thay đổi. Cô bé đem tình cảm đó vẽ thành bức tranh “Anh trai tôi” - bức tranh đem đi dự thi và đạt giải nhất. Kiều Phương còn mong muốn anh trai đi nhận giải cùng: “Em muốn cả anh cùng đi nhận giải”. Khi nhìn thấy bức tranh, người anh đã vô cùng ngạc nhiên, xúc động và xấu hổ. Cậu nhận ra lỗi lầm của bản thân, cũng như tình yêu và lòng nhân hậu của em gái.


    Như vậy, Bức tranh của em gái tôi là một câu chuyện cảm động về tình cảm anh em sâu đậm. Nhân vật Kiều Phương đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong lòng những độc giả yêu thích tác phẩm của Tạ Duy Anh.

    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa
  8. Bức tranh của em gái tôi là một truyện ngắn tiêu biểu của nhà văn Tạ Duy Anh. Nổi bật trong truyện là hình ảnh Kiểu Phương - một cô bé nhân hậu, tài năng.


    Đầu tiên, Kiều Phương là một cô bé có tính cách vô cùng đáng yêu, hồn nhiên. Cô bé hiện lên qua lời giới thiệu của anh trai. Biệt danh ở nhà là “Mèo”. Để thỏa mãn đam mê của mình, cô bé đã tự chế màu bằng việc cạo hết đít xoong, đít chảo trong nhà. Cô bé hay lục lọi các đồ vật trong nhà một cách thích thú. Khuôn mặt của Kiều Phương lúc nào cũng bị bôi bẩn. Khi bị nhắc nhở thì cô bé lại “vênh mặt” trả lời hồn nhiên “Mèo mà lại! Em không phá là được”. Cô bé vừa làm những việc bố mẹ phân công vừa hát vui vẻ.


    Không chỉ dừng lại ở đó, nhân vật Kiều Phương còn hiện với tài năng hội họa. Chú Tiến Lê, người bạn của bố phát hiện điều đó. Khi nhìn thấy những bức tranh của Kiều Phương, chú đã phải thốt lên: "là một thiên tài hội họa" và các bức tranh của em "có thể đem đóng khung treo ở bất cứ phòng tranh nào". Điều đó khiến bố mẹ của cô bé đều cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc. Tài năng của Kiều Phương được phát hiện ai nấy đều lấy làm vui mừng. Ba của Kiều Phương thì hết sức ngạc nhiên: “Con gái tôi vẽ đây ư? Chả lẽ lại đúng là nó, cái con Mèo hay lục lọi ấy!”, “Ôi, con đã cho bố một bất ngờ quá lớn”. Mẹ của Kiều Phương thì không kìm được xúc động trước lời khen của họa sĩ Tiến Lê dành cho con gái mình. Chú Tiến Lê tặng “đồng nghiệp” hẳn một hộp màu ngoại xịn". Duy chỉ có người anh trai là tỏ ra buồn rầu, bực bội với em, bởi người anh không tìm thấy ở mình bất cứ tài năng gì, và cứ thế cậu càng ngày càng tạo khoảng cách xa hơn với người em.


    Nhưng Kiều Phương chẳng hề để tâm đến thái độ khó chịu, những lời mắng mỏ ấy của anh, mà vẫn hết mực yêu quý anh. Cô bé đem tình cảm đó vẽ thành bức tranh “Anh trai tôi”. Bức tranh đem đi dự thi và đạt giải nhất. Khi biết tin Kiều Phương đạt giải cả nhà vui như tết, cô bé lao vào ôm cổ anh, trái lại người anh viện cớ bận để đẩy cô bé ra, nhưng Kiều Phương vẫn cố gắng thì thầm khẽ vào tai anh: "Em muốn cả anh cùng đi nhận giải". Tình cảm của Kiều Phương dành cho anh trai thật trong sáng, đẹp đẽ.


    Như vậy, nhân vật Kiều Phương hiện lên trong tác phẩm đầy chân thực. Nhờ có tình yêu thương, sự nhân hậu của Kiều Phương mà người anh trai đã nhận ra khuyết điểm, sai lầm của bản thân.

    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa
    Hình minh họa




Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy