Bài văn sáng tác truyện ngắn có tác dụng thiết thực với giới trẻ số 2

Hưng bừng tỉnh vì tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên inh ỏi. Lại phải dậy đi học. Hưng ngán ngẩm tự than vãn với chính mình. Hưng vốn là con trai duy nhất trong nhà nên được bố mẹ nuông chiều, chính vì vậy cậu càng được đà nghịch ngợm, phá phách. Chỉ cần Hưng muốn gì, bố mẹ cậu nhất nhất phải tuân theo. Bởi nếu không nghe, Hưng sẽ dọa tự tử.


Hưng không phải dạng hư hỏng tới mức chẳng thể nào dạy bảo. Tuy nhiên, cậu cũng chẳng ngoan ngoãn gì. Môn nào thích, cậu sẽ học hành chăm chỉ. Môn nào cậu đã ghét thì cô giáo hãy để cậu yên. Nếu không á, cô sẽ chẳng yên với cậu đâu. Bằng chứng là đã có vài cô giáo dạy Văn phải khóc tức tưởi chạy ra khỏi lớp vì cậu rồi.


Hưng ngồi lên con xe đạp điện mới coóng mà cậu vừa được bố mẹ mua cho. Đang vi vu đánh võng trên đường thì có tiếng gọi từ phía sau khiến Hưng giật mình.


– Ê cu Tít, chờ tao với.


Hưng ngoái đầu lại nhìn. Một con bé cũng cưỡi trên con xe đạp điện màu hồng nhợt nhạt quê mùa và cũng chả hiểu thời đại nào rồi còn xuất hiện một đứa con gái thắt bím tóc hai bên. Hưng mặc kệ tiếng gọi, nó cứ thế phóng xe đi thẳng. Đến ngã tư gặp đèn đỏ, ngó xung quanh thấy chẳng có bóng người, Hưng cũng phóng vèo qua. Cô bé kia đuổi mãi đến gần kịp Hưng rồi thì cậu lại vượt đèn đỏ chạy mất.


– Thật đúng ngỗ ngược chẳng ai bằng.


– Cô bé lẩm bẩm trong miệng rồi lắc đầu.


Đó là Huyền. Huyền là bạn thân từ thuở nhỏ của Hưng. Huyền biết hết mọi bí mật của Hưng từ chuyện lên lớp 2 vẫn còn tè dầm hay lên lớp 6 vẫn còn xờ tí mẹ. Chính vì thế mà từ khi lên lớp 8, Hưng dần dần lảng tránh Huyền vì không muốn bị cô trêu trọc. Vả lại, Hưng không thích những kẻ nói nhiều. Hưng bảo Huyền chả khác nào mẹ cậu, suốt ngày chỉ biết lèm bèm rằng cậu phải thế này, phải thế khác. Chán ngấy.


– Ê Tít, đợi tao với nào.


Huyền cất vội cái xe vào một góc của nhà để xe để chạy theo Hưng.


– Sao tao gọi mày cứ lờ tịt đi vậy?


– Tao không phải là Tít – Hưng đáp trả.


– Sao lại không phải, từ bé đến giờ, cả xóm ai cũng gọi mày như vậy. Trước đây gọi như thế mày vẫn quay lại đấy thôi.


– Trước khác, giờ khác. Mày có thấy bây giờ tao đã lớn và rất đẹp trai không? Tao là Hưng. My name’s Hưng. Ok?


– Ok. Hưng. Tại sao mày không đội mũ bảo hiểm khi đi xe? Mày có biết như thế là rất nguy hiểm không? Ngày nào tao cũng phải nói với mày điều ấy mà mày thì không chịu nghe lời. Hôm nay mày lại còn vượt đèn đỏ nữa. Mày có biết…


Huyền chưa kịp nói hết câu thì Hưng quay lại, ép sát Huyền vào tường, một tay cậu đưa lên chắn trước mặt Huyền rồi ghé sát mặt của mình vào mặt bạn:


– Mày nói thế đủ chưa? Ngày nào cũng nhai đi nhai lại mấy cái câu đấy không chán à? Tao không đội mũ. Mày có thấy mấy cái mũ mỏng dính mà chúng mày vẫn đội có bảo vệ được cái đầu của chúng mày không hay chỉ để qua mắt công an? Tao không dừng đèn đỏ. Mày có thấy xung quanh đường vắng chả có ma nào đi không? Thế thì dừng đèn đỏ làm cái gì? Từ nay đừng đi theo tao nữa.


Hưng buông tay rồi quay người bước đi. Huyền vẫn cố nói với theo:


– Đồ lì lợm, ngang bướng. Được, từ nay tao sẽ không theo mày nữa, không nhắc nhở mày nữa. Nếu không vì mẹ mày nhờ tao quan tâm đến mày thì tao cũng kệ xác mày từ lâu rồi. Mày có làm sao, tao cũng mặc kệ.


Hưng đứng lại giây lát. Cậu giờ những ngón tay lên và ra hiệu ok rồi khuất sau lớp học. Huyền cũng quay lưng đi về phía lớp học của mình.


Lúc tức giận, Huyền vẫn nói với Hưng mấy lời như vậy nhưng sau đó nó lại vẫn quan tâm đến Hưng như thường. Hưng cũng quen rồi.


Tan học, Huyền lại đuổi theo phía sau Hưng. Buổi trưa đường vắng, Huyền thoáng thấy bóng Hưng vụt qua nơi ngã tư đường. Huyền đi theo đến qua ngã tư thì thấy người dân đang xúm lại xung quanh. Là Hưng đang nằm đó bất động. Máu trên đầu cậu chảy ra làm cho Huyền sợ hãi. Nó lao xuống, hò hét van xin ai đó hãy đưa bạn mình đến bệnh viện.


Bệnh viện buổi trưa vắng vẻ. Các bác sĩ đang ở bên trong cấp cứu cho Hưng. Bố mẹ Hưng đang cùng Huyền ngồi chờ bên ngoài cửa phòng cấp cứu. Huyền nắm lấy tay mẹ Hưng mà an ủi. Không sao đâu bác ạ, rồi cậu ấy sẽ tỉnh thôi.


Qua ngày hôm sau thì Hưng tỉnh, cậu đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch và được đưa về phòng hồi sức cấp cứu. Đến giờ phút này mà cậu vẫn còn tỏ thái độ với Huyền.


– Mẹ, con có sao đâu. Mẹ bảo cái đứa nhà quê kia về đi. Nhìn nó ghét lắm.


Lúc này, mẹ Hưng mới nghiêm mặt mắng.


– Hưng! Con không được nói bạn như thế. Con có biết chính Huyền đã đưa con vào viện, đã báo với bố mẹ về tình hình của con và cũng chính Huyền đã cho con máu khi bố mẹ không ai có nhóm máu phù hợp với con. Nếu không có bạn, có lẽ còn chẳng còn ở đây mà cằn nhằn đâu.


Hưng nghe xong quay sang nhìn Huyền. Đôi mắt của cậu đã tỏ ra hối lỗi. Nhưng đúng là cái tính khí ngỗ ngược chẳng giống ai vẫn không thể bỏ được.


– Dù sao thì hai cái bím tóc của mày cũng rất quê.


Huyền cười chảy nước mắt. Dù trong người chảy dòng máu của Huyền thì Hưng cũng vẫn là Hưng.


Một tuần sau Hưng ra viện và đi học trở lại. Hôm ấy, Hưng không than lại phải đi học nữa mà cậu đã đổi thành lại được đi học. Đang đi trên đường, cái giọng quen thuộc vang lên phía sau:


– Ê cu tít, chờ tao với.


Hưng phanh xe kít một cái rồi quay lại nói:


– Tao nhớ là tao có đội mũ bảo hiểm rồi mà.


– Tao có thấy chứ đâu mù.


– Vậy gọi chi?


– Thì đi học cùng cho vui đó.


– Rách việc.


Hưng nói xong thì lên xe đi tiếp. Cậu đi chầm chậm cùng Huyền chứ không phóng nhanh như mọi ngày. Thì ra, anh chàng ngỗ nghịch cũng đã bắt đầu biết sợ.

Hinh minh hoạ
Hinh minh hoạ

Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy