Bài văn tả chiếc đồng hồ báo thức số 11
Sáng hôm chủ nhật, em đều dọn dẹp căn phòng ngủ của mình cho gọn gàng hơn. Và, khi thấy chiếc đồng hồ báo thức của mình đã hết pin, các kim chỉ đã lặng yên từ lúc nào, em liền vội vã đi thay pin mới. Lúc này, em mới có cơ hội được ngắm nhìn thật kĩ chiếc đồng hồ đã gắn bó với mình suốt bao năm qua này.
Chiếc đồng hồ này rất đặc biệt. Nó không có màu sắc rực rỡ hay khoác lên mình bộ đồ màu sáng, cả chiếc đồng hồ được bao phủ bởi một màu đồng cổ như thể đã trải qua biết bao thời gian vậy. Toàn bộ chiếc đồng hồ nhìn từ xa như một ngôi nhà với kiến trúc cổ kính, trang nhã. Hai cái cột nhà lớn chống đỡ cả mái nhà – thứ che nắng che mưa cho người bạn đồng hồ ở bên trong.
Mặt đồng hồ có một màu trắng sáng, những chữ số trên đó là những chữ số La Mã màu đen trông càng thêm cổ điển, sang trọng. Em vẫn còn nhớ hồi bé được tặng đồng hồ này, em chẳng biết xem giờ thế nào vì những chữ số kia khó hiểu quá. Khi ấy, bố đã dạy cho em số đếm trong tiếng La Mã từ một đến số mười hai. Từ đó em đã biết cách xem giờ mà chẳng cần phải hỏi bố nữa.
Phía sau đồng hồ có hai cái nút nho nhỏ: một cái nút để chỉnh kim cho đúng vị trí giờ giấc nếu đồng hồ có chạy nhanh hơn hay chậm hơn vài phút, còn một nút còn lại để hẹn giờ báo thức. Mỗi lần muốn hẹn giờ, em chỉ cần dùng cái nút đó xoay vòng, nhìn theo kim giờ chạy đến giờ mình muốn là xong rồi. Mỗi sáng, tiếng chuông kêu vang như tiếng chuông trong nhà thờ ở những bộ phim em đã từng xem, nghe rất êm tai và dễ chịu, không inh ỏi chói tai như nhiều tiếng báo thức khác.
Chiếc đồng hồ này được mua từ lâu rồi nhưng nó vẫn còn bền lắm bởi em đều luôn giữ gìn nó thật cẩn thận. Cứ cuối tuần rảnh rỗi là em lại dùng khăn lau cho nó, giúp cho chiếc đồng hồ thêm sáng hơn. Em vẫn còn nhớ chiếc đồng hồ này là quà sinh nhật đầu tiên bố dành tặng cho em. Lần ấy bố đi công tác xa, vào ngày sinh nhật em, bố gọi điện về nói không thể về kịp được. Khi ấy, em đã giận dỗi mà chẳng còn tâm trạng đâu để ý đến bữa tiệc sinh nhật mình và mẹ đã dày công chuẩn bị nữa, trong đầu em chỉ còn những câu hỏi trách bố, giận dỗi với bố. Chẳng hiểu sao tối ấy trời đổ cơn mưa, khi em đang chuẩn bị thổi nến thì cửa nhà được mở ra, người bố ướt sũng vì nước mưa, bố mỉm cười và lấy từ trong cặp ra chiếc đồng hồ được bọc gói cẩn thận.
Bởi vậy, chiếc đồng hồ không chỉ là người bạn giúp em dậy sớm đúng giờ mà còn là nơi lưu giữ kỉ niệm khó quên ấy của em và bố.