Chàng hoàng tử bản tính lương thiện
Ngày xưa, có một đất nước ngự trên một hòn đảo xinh đẹp, trên đảo có một vị quốc vương yêu dân như con và một bà hoàng hậu từ bi lương thiện.
Một hôm, hoàng hậu bỗng nhiên cảm thấy khó chịu trong người. Sau khi bắt mạch cho hoàng hậu xong, ngự y mừng rỡ nói với quốc vương: “Hoàng hậu đã có tin mừng rồi thưa quốc vương!”.
Quốc vương vô cùng sung sướng. Nhưng có một vị đại thần cũng là một pháp sư lại nói với quốc vương rằng, đứa bé đó là một điềm báo không may mắn. Nghe xong, quốc vương vô cùng tức giận, ngài lập tức đưa vị đại thần kia ra khỏi hòn đảo.
Vài tháng sau, hoàng tử nhỏ ra đời. Còn hoàng hậu đã qua đời vì khó sinh. Quốc vương vô cùng đau khổ. Vì hoàng tử từ nhỏ đã mất mẹ nên được quốc vương hết sức yêu thương và che chở.
Hoàng tử rất thông minh nhưng cũng rất buông thả. Càng lớn lên, tính buông thả lại càng bộc lộ rõ. Khi không vừa lòng chàng ta liền tỏ ra tức giận cực độ, trút giận lên người khác và cũng không tôn kính phụ vương. Vì thế quốc vương rất đau lòng, không biết phải làm thế nào.
Các vị đại thần nhìn thấy tình cảnh đó thì thi nhau than ngắn thở dài. Một vị đại thần có tri thức uyên bác đã bày tỏ nên đưa hoàng tử ra khỏi hoàng cung để chàng nếm trải việc đời, đến khi chàng hiểu được ân đức mà người dành cho mình thì lại đón chàng trở về. Quốc vương không có biện pháp nào tốt hơn, đành miễn cưỡng chấp nhận. Vì thế, hoàng tử được đưa ra khỏi hoàng cung.
Khi vừa đi ra khỏi thành không xa, hoàng tử nhìn thấy một con sư tử hung dữ đang đuổi theo một chú nghé bé nhỏ, yếu đuối. Hoàng tử liền rút thanh kiếm ra chiến đấu với sư tử. Phải dùng hết sức lực của mình chàng mới đâm được vào tim sư tử. Chú sư tử chết nhưng chàng hoàng tử cũng đã bị thương.
Khi đó, chú nghé chạy đến bên cạnh hoàng tử, liếm cái lưỡi mềm ấm áp của nó quanh vết thương của hoàng tử và kêu “nghé ọ, nghé ọ”. Chú dùng ánh mắt để nói hoàng tử hãy cưỡi lên lưng chú.
Hoàng tử cưỡi lên lưng chú được một quãng thấy một dòng suối nhỏ. Chàng nghĩ: “có lẽ nó muốn rửa tay cho ta chăng?”. Vì thế hoàng tử đưa cánh tay xuống dòng nước suối, một điều kỳ lạ đã xảy ra, vết thương của chàng đã liền lại.
Vì thế, chàng lội xuống dòng suối, sau một thời gian, tinh thần của chàng trở nên phấn chấn, chàng vuốt ve chú nghé và thấy niềm vui lan tỏa. Hóa ra giúp người khác tâm trạng lại tuyệt đến thế!
Tạm biệt chú nghé, hoàng tử lại tiếp tục lên đường. Lúc đó, có một tiếng khóc từ xa vọng lại. Chàng đi về phía rừng, nơi phát ra tiếng khóc và phát hiện ra một cậu bé đang ngồi khóc, nước mắt cậu ta chảy giàn giụa.
Hỏi chuyện, chàng biết được cậu bé buồn rầu vì không có tiền chữa bệnh cho mẹ. Hoàng tử nghe cậu bé khóc rất thương tâm, liền lấy ra một thỏi vàng đưa cho cậu bé. Cậu bé rơi lệ cảm kích và luôn miệng cảm ơn. Hoàng tử nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cậu bé thì bất giác suy ngẫm về một điều gì đó.
Một tháng thấm thoát trôi qua, hoàng tử đã đi rất nhiều nơi và cũng đã tiêu hết số vàng mang theo. Một hôm, hoàng tử đói cồn cào, chàng leo lên một ngọn núi để hái quả, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái đang bị một đám người bịt mặt ức hiếp. Chàng chạy đến, lệnh cho đám người bịt mặt thả cô gái ra. Đám người bịt mặt không những không sợ chàng mà còn xông tới tấn công.
Hoàng tử tuy khỏe mạnh và giỏi võ công nhưng đã mấy ngày không ăn gì, cuối cùng ít không địch được nhiều, chàng bị thương nặng. Cô gái nhân lúc mọi người đang đánh nhau đã chạy thoát khỏi đám người bịt mặt.
Đến khi trời tối, đám người bịt mặt khiêng hoàng tử đặt dưới một gốc cây lớn và trở về chỗ ngủ. Hoàng tử vừa lạnh vừa đói, ngẩng mặt nhìn trời cầu mong trời sáng. Hàng loạt cảnh sinh hoạt trong cung điện hiện lên rõ ràng trước mắt chàng. Nghĩ đến những việc mình đã từng làm, chàng rơi những giọt nước mắt ân hận. Đúng lúc đó, cô gái được hoàng tử cứu mạng dẫn theo người dân trong thôn chạy đến, họ đã đánh tan đám người bịt mặt và cứu được hoàng tử.
Khi người dân trong thôn biết được người cứu sống cô gái chính là hoàng tử của vương quốc mình, họ vô cùng cảm động và cùng hộ tống hoàng tử về hoàng cung. Về đến hoàng cung, hoàng tử quỳ xuống trước mặt vua cha và tỏ ra hết sức hổ thẹn. Quốc vương đã rất vui mừng khi nhìn thấy sự thay đổi của hoàng tử, ngài đã hạ lệnh tổ chức một buổi lễ long trọng chào đón hoàng tử trở về và tuyên bố truyền lại ngôi cho chàng.