Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Có thể nói "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" là một trong những tác phẩm để lại nhiều sâu sắc nhất của Nguyễn Nhật Ánh. Riêng tác phẩm này tác giả không viết cho trẻ nhỏ mà viết cho những ai đã từng là trẻ nhỏ. Với truyện dài này, Nguyễn Nhật Ánh không chỉ xin cho mình một chỗ ngồi trên chuyến tàu về lại tuổi thơ mà còn dành tặng tất cả mọi người một tấm vé về lại chốn cũ xa xôi, trong trẻo và yên bình nhất của đời người. Đọc tác phẩm này, người lớn có cơ hội lội ngược dòng trở về tuổi dại, tìm thấy ngày xưa của mình và gột rửa những bụi bặm của cơm áo gạo tiền.
"Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà.
Đến ga, xếp hàng mua vé:
Lần đầu tiên trong nghìn năm.
Có lẽ.
Cho tôi xin một vé đi Tuổi thơ.
Vé hạng trung
– Người bán vé hững hờ
Khe khẽ đáp:
Hôm nay vé hết!
– Biết làm sao!
Vé hết, biết làm sao!
Đường tới Tuổi Thơ còn biết hỏi nơi nào?"
"Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà.
Đến ga, xếp hàng mua vé:
Lần đầu tiên trong nghìn năm.
Có lẽ.
Cho tôi xin một vé đi Tuổi thơ.
Vé hạng trung
– Người bán vé hững hờ
Khe khẽ đáp:
Hôm nay vé hết!
– Biết làm sao!
Vé hết, biết làm sao!
Đường tới Tuổi Thơ còn biết hỏi nơi nào?"