Top 12 Bài văn kể về một việc tốt của em (Ngữ văn 6) hay nhất
Thường ngày, chúng ta có những việc làm tốt và những việc làm xấu. Có một chuyện, tôi đã làm và thấy việc ấy thật ý nghĩa trong cuộc đời của mình mà đến giờ ... xem thêm...tôi vẫn luôn nhớ mãi.
-
Bài tham khảo số 1
Chiều hôm nay, sau khi tan học em đã nán lại sân trường một lát, bởi đường về nhà em lúc này rất tắc. Trong lúc ngồi chơi trên ghế đá, em nhìn thấy bác bảo vệ đang một mình cắt tỉa vườn hoa hồng. Thế là em đã tiến lại gần và xin giúp đỡ bác.
Thoạt đầu, bác ấy không đồng ý em giúp chăm sóc vườn hồng, vì lo em sẽ bị bẩn áo quần đồng phục. Tuy nhiên, em lại không quan tâm đến điều đó, mà quyết xin giúp bác bằng được. Thế là bác đành đồng ý. Bắt chước bác, em ngồi xổm, dùng chiếc cào nhỏ cào hết lá khô và các mẩu rác dưới gốc cây. Sau đó, em mới dùng kéo cắt các cành lá bị khô và các nhánh hoa hồng đã tàn. Khi làm phải thật cẩn thận để không gãy các cành non và rụng cánh những bông hoa đang nở. Và tất nhiên là còn để giúp bảo vệ tay em không bị gai của cây hoa làm xước. Vừa làm, em vừa được bác bảo vệ kể về những mẩu chuyện nhỏ xoay quanh vườn hoa của trường. Rằng trước đây chỗ này mọc toàn cỏ dại, sau khi có quyết định trùng tu sân trường, thì mới chọn làm vườn hoa. Bác cũng kể về quá trình bác ấy chọn mua cây giống, trồng và chăm sóc chúng suốt 4 năm qua như thế nào. Lúc ấy dịch Covid hoành hành, nên chỉ có bác ở trường với vườn hoa này mà thôi. Câu chuyện của bác hấp dẫn lắm, làm em mải mê nghe đến mức tỉa xong luống hoa từ lúc nào mà không hay. Xong xuôi, em phụ bác thu dọn dụng cụ và đổ túi rác đi trong lúc bác tưới nước. Ngắm nhìn vườn hoa rung rinh dưới dòng nước, lòng em có một sự thỏa mãn lạ kì.
Lúc em dắt xe ra về, bác bảo vệ đã cảm ơn em bằng ánh mắt rất chân thành. Nụ cười hiền từ của bác khiến em quên đi những mệt nhọc. Thật tuyệt biết bao khi em được giúp đỡ những người xung quanh mình.
-
Bài tham khảo số 2
Sáng nay, em đến lớp với tâm trạng vui vẻ hơn hẳn mọi ngày. Bởi em đã vừa làm được một việc tốt.
Chuyện là sáng nay, em thức dậy sớm hơn mọi hôm để đến trường. Vừa đi, em vừa thong thả nhìn ngắm bầu trời và phong cảnh buổi sớm. Chợt, em nhìn thấy ở phía trước, một bạn học sinh đang loay hoay với chiếc xe đạp. Ngay lập tức, em đạp xe lại chỗ bạn ấy để hỏi thăm. Thì ra, xe bạn ấy đang đi thì bị trật xích, mà bạn ấy lại không tự sửa được. Xung quanh còn sớm, chưa có ai mở cửa hàng sửa xe hay qua lại để nhờ vả. Hiểu vấn đề, em liền nhận giúp bạn ấy sửa xích xe. Bởi trước đây, em cũng đã vài lần tự sửa xích xe đạp bị trật theo chỉ dẫn của bố rồi. Đầu tiên, em nhặt hai nhánh cây gãy ven đường, rồi cẩn thận luồn vào dây xích. Một tay em cầm bàn đạp đẩy liên tục, một tay nâng dây xích đưa vào khuôn. Sau một hồi hí hoáy, chiếc xích đã trở về đúng vị trí của mình.
Bạn học sinh ấy vui lắm, cảm ơn em rối rít rồi vội đạp xe đến trường cho kịp giờ học. Còn em, cũng nhanh chóng lên xe và lao đến trường. Ngọn gió buổi sáng thổi qua mái tóc và tấm lưng đẫm mồ hôi của em.
Cả tâm hồn em phấn chấn và vui sướng lạ lùng. Bởi hôm nay, em đã giúp được cho một người khác.
-
Bài tham khảo số 3
Thời gian vừa qua, miền Trung nước ta đã phải hứng chịu một trận lũ lịch sử, khiến cho người dân khốn đốn. Gây nhiều thiệt hại nặng nề. Đúng lúc này, truyền thống tương thân tương ái của dân tộc ta lại được phát huy mạnh mẽ. Và em cũng đã góp một phần sức nhỏ của mình vào đó.
Suốt mấy ngày nay, trên các kênh tivi, báo đài là những hình ảnh, những lời kêu cứu của người dân miền Trung tội nghiệp. Đối mặt với sự nổi giận của mẹ thiên nhiên, con người trở nên quá nhỏ bé. Nhưng sự kiên cường đã giúp họ chịu đựng, vượt qua trận lũ. Tuy nhiên, sau khi cơn lũ đi qua, thì điều gì còn ở lại? Đó là những trang sách vở, dụng cụ học tập nhuốm đầy bùn đất, những bộ trang phục rách, bẩn hết cả, những gia cụ, ngôi nhà, xe cộ hư hỏng nặng… Những người dân như rơi vào tay trắng, biết bao học sinh nghẹn ngào khi chẳng có sách vở, áo quần sạch sẽ để đến trường. Trước tình hình đó, người người nhà nhà chung tay góp sức ủng hộ miền Trung. Người có sức góp sức, người có của góp của. Nhìn thấy những hành động ấy, trong em bừng lên một cảm giác lạ lùng.
Tối hôm đó, em trở về nhà xin phép mẹ lấy những bộ trang phục không mặc nữa nhưng còn mới để tặng các bạn. Được mẹ đồng ý, em vui lắm, vội lấy áo quần ra giặt lại sạch sẽ, gấp gọn gàng để chuẩn bị gửi vào miền Trung. Xong xuôi, em vào tủ sách, lấy ra những cuốn sách của các năm học trước đóng vào hộp để gửi cùng. Suốt tối hôm đó, em mong sao cho ngày mai đến thật nhanh để được đem quà đến cho các bạn ở miền Trung. Nằm mãi không ngủ được, thế là em lại nghĩ vẩn vơ. Em nhớ đến hình ảnh những bản nhỏ tội nghiệp không có đồ ăn trong nhiều ngày, áo quần, sách vở trôi hết theo dòng nước lũ. Thế là em liền bật dậy, tìm chú heo mà mình đã nuôi suốt hai năm nay. Số tiền đó, được em dành dụm để mua đàn guitar. Tuy rất tiếc, nhưng nghĩ đến nó sẽ có thể giúp cho các bạn học sinh ở vùng lũ thì em lại quyết tâm hơn. Đập vỡ heo, em ngồi vuốt phẳng từng tờ tiền lại, cất gọn gàng vào phong bì. Làm xong tất cả, em trở về giường trong niềm hạnh phúc.
Em biết, hành động của mình không quá lớn lao. Nhưng em vẫn vô cùng hạnh phúc và vui sướng khi góp chút sức mình giúp đỡ đồng bào trong khó khăn. Em sẽ cố gắng học tập hơn nữa, để tương lai, có thể giúp đỡ nhiều người hơn bằng chính sức của mình.
-
Bài tham khảo số 4
Những ngày hôm nay, phố xá nhộn nhịp và đông vui hơn hẳn thường nhật. Bởi Noel đã đến rất gần rồi. Ở khu chung cư nhà em, mọi người cũng rộn ràng dọn dẹp và trang trí. Em cũng hăng hái tham gia vào công việc đó.
Tối hôm trước, khi cả nhà đang dùng cơm thì nghe thấy loa thông báo của chung cư. Đó là thông báo về việc tiến hành trang trí trên các hành lang của tòa nhà, chào mừng năm mới. Mong rằng ai có thời gian tham gia công tác trang trí thì sáng hôm sau tập trung lúc chín giờ ở sảnh tầng một. Nghe thông báo, em đã mường tượng ra được những công việc mà mình có thể làm. Thế là, em xin phép bố mẹ cho phép em tham gia hoạt động tập thể này. Nghe ý kiến của em, bố mẹ rất vui, liền gật đầu đồng ý ngay.
Sáng hôm sau, đúng chín giờ, em có mặt ở sảnh như lời thông báo. Ở đó, có khoảng hai mươi người đã tụ tập sẵn, có những bạn học sinh, sinh viên, cũng có cả những cô chú người lớn. Một lát sau, chú bảo vệ đem đến những thùng chứa dụng cụ, phân chia công việc cho mọi người. Mỗi tầng sẽ có một nhóm nhỏ phụ trách. Gồm lắp, trang trí cây thông noel, giăng các dây chảo mừng dọc hành lang. Em được phân vào nhóm ở tầng tám - đúng tầng mà em đang sống nên em vui lắm. Cùng với bốn anh chị cùng nhóm, em mang các thùng dụng cụ đến tầng của mình. Sau khi cây thông được dựng lên, em nhận nhiệm vụ trang trí. Em treo từng quả cầu lấp lánh, từng ngôi sao, từng ông già noel thật cẩn thận, sao cho thật chắc chắn và xinh xắn. Sau đó, em chạy lại giữ thang, cho các anh chị treo dây lên trần. Loay hoay cả một buổi sáng, đến gần trưa thì công việc cũng xong. Vì các anh chị còn có buổi học buổi chiều nên em đã nhận nhiệm vụ quét sạch những phần rác thừa ra sau khi trang trí. Tuy mệt, nhưng em vẫn rất vui, bởi đã đóng góp được chút sức mình vào hoạt động chung của khu nhà. Nghe những lời khen, lời cảm ơn của các anh chị, các cô chú, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào về bản thân mình.
Từ sau lần đó, em thực sự hiểu được niềm vui khi làm việc tốt, khi cống hiến cho xã hội, cộng đồng. Vì thế, sau này em sẽ càng nỗ lực hơn nữa, làm được nhiều việc tốt hơn nữa để góp phần xây dựng xã hội ngày càng phát triển hơn.
-
Bài tham khảo số 5
Chiều hôm nay, em trở về nhà muộn hơn so với thường ngày, không kịp xem bộ phim hoạt hình yêu thích mà bao lâu nay chưa bỏ lỡ tập nào. Nhưng em không hề buồn chán mà vẫn rất vui vẻ. Bởi lý do khiến em về muộn như vậy, chính vì em đã làm được một việc tốt.
Chiều hôm nay, sau khi tan học, em được phân công khóa cửa lớp vì lớp trưởng bị ốm nên nghỉ học. Đúng lúc định khóa cửa, em nhìn thấy một quyển vở để quên trong ngăn bàn của Nhung. Lại gần, em phát hiện đó là vở bài tập Toán đại. Cầm vở, em nghĩ đến việc không có vở để làm bài, sáng mai Nhung sẽ bị thầy giáo phạt, rồi sẽ bị trừ điểm thi đua. Em cảm thấy lo lắng cho Nhung lắm. Suy nghĩ cầm vở về nhà cho Nhung chợt hiện lên. Nhưng em lại có chút chần chừ, vì nếu làm vậy, em sẽ không kịp về nhà xem bộ phim yêu thích. Bỗng nhiên, từ trong cuốn vở rớt ra vài tờ tiền, nhặt lên em đếm thì là gần ba trăm nghìn đồng. Đây là số tiền thừa khi bạn ấy đóng tiền học phí cho cô giáo sáng nay. Trời ơi, nếu không tìm thấy số tiền này trong cặp, Nhung sẽ buồn và sợ lắm đây. Càng nghĩ, em càng thương Nhung, vậy là một quyết định đã được đưa ra. Em vội vàng đóng cửa, mang theo cuốn vở chạy thẳng về nhà Nhung.
Giây phút đặt cuốn vở và số tiền kia lên tay Nhung, em cảm giác mình như một người hùng, vừa hoàn thành một sứ mệnh lớn lao. Niềm vui cứ thế mà dâng lên, ào ạt không thể nào kìm nén lại được. Những mệt mỏi, những giọt mồ hôi trên trán do chạy vội đã khô đi tự bao giờ. Nhận được đồ, Nhung mừng lắm. Thì ra nãy giờ cậu ấy đang tìm số tiền đó, và nghĩ rằng đã đánh mất rồi. Không biết phải nói sao với bố mẹ cả. Đúng lúc đó thì em xuất hiện, giúp cậu ấy vượt khỏi tình thế khó khăn. Cậu ấy cứ cảm ơn liên tục làm em ngại ngùng quá trời. Cuối cùng, từ chối lời mời vào nhà uống nước của Nhung, em lại chạy vội về nhà.
Ngoài đường, trời đã nhá nhem tối, khung giờ chiếu bộ phim yêu thích cũng đã trôi qua. Nhưng những bước chân của em vẫn nhẹ nhàng, hưng phấn. Bởi em vừa làm được một việc tốt giúp bạn bè của mình.
-
Bài tham khảo số 6
Cuối tuần vừa rồi, em và cả nhà đã cùng nhau đến công viên chơi. Chuyến đi chơi đó đã để lại cho em những kỉ niệm đẹp. Không chỉ vì những trò chơi thú vị, mà còn bởi vì em đã làm được một việc tốt ở đó.
Lúc ấy, cả nhà em đã ăn cơm xong trên bãi cỏ và chuẩn bị ra về. Sau khi thu dọn xong đồ đạc, mẹ và bố ra chỗ quầy lưu niệm để mua ít đồ mang về, còn em đứng chờ ở gần lối ra. Trong lúc đang ngẩn ngơ quan sát mây trời em chợt nhìn thấy bác lao công đang cố gắng kéo một thùng rác lớn ra bãi tập kết. Nhìn thân hình gầy gò cố gắng kéo một thùng rác to ngang ngửa mình của bác ấy, em thấy thương lắm. Vì thế, chẳng chút chần chừ, em tiến lại gần và xin được giúp đỡ. Mới đầu, bác ấy tỏ ra ngại ngùng và xua tay, liên tục từ chối. Nhưng thấy em kiên quyết, bác lại thôi. Vậy là em cùng bác ấy kéo một cái thùng to, đầy ắp rác trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người. Lúc này, em mới cảm nhận được sức nặng và mùi hôi nồng nặc từ chiếc thùng. Càng như thế em lại càng yêu thương và khâm phục sự kiên trì đối với công việc của bác. Sau một hồi cố gắng, chiếc thùng đã được đưa tới bãi tập kết rác. Lúc đó, bố mẹ em cũng đã trở lại. Thế là, em liền vội tạm biệt bác lao công rồi chạy vội về phía xe.
Suốt trên đường về, em cứ nghĩ mãi về chuyện lúc nãy. Cùng với niềm vui, hạnh phúc vì giúp được người khác. Chính là trách nhiệm đang dâng cao trong em. Đó là một bài học từ thực tiễn để em hiểu thêm bài học “Thương người như thể thương thân…” mà cô giáo vẫn thường dạy trên lớp.
-
Bài tham khảo số 7
Chiều ngày hôm nay trên đường về nhà, em cảm thấy cảnh vật xung quanh sao tươi đẹp quá. Cả những chùm cỏ dại ven đường cũng nên thơ hơn. Có lẽ bởi vì trong lòng em đang rộn ràng một niềm vui sướng. Niềm vui của một người vừa làm được việc tốt giúp đỡ bạn bè.
Chuyện là chiều hôm nay, sau khi tan học, như thường lệ em dọn dẹp sách vở và chuẩn bị về nhà. Thế nhưng khi đi ngang qua bàn Lê, em nhìn thấy cậu ấy vẫn cặm cụi viết gì đấy mà chưa về nhà. Tò mò, em liền tiến lại và hỏi:
- Lê ơi, cậu đang làm gì vậy? Đã tan học rồi đó, về nhanh thôi nào!
Nghe tiếng em, Lê ngẩng đầu lên và trả lời:
- Mình đang chép bài cho Tuấn, cậu ấy bị ốm ở nhà, mà kì thi thì đang đến gần, nên mình chép ra vở, tối sẽ mang sang cho Tuấn có bài mà xem.
Nói rồi, Lê lại cúi xuống cặm cụi viết. Nhìn Lê chép bài, em lại nghĩ đến những gì đã học hôm nay, hai tiết Ngữ văn, lại thêm bài ôn tập Lịch sử nữa. Nhiều như vậy, có khi Lê phải chép đến 6 giờ tối mất. Sau một hồi đắn đo, em quyết định ngồi xuống viết cùng Lê trong ánh mắt ngỡ ngàng của cậu ấy. Cả hai đứa cặm cụi ngồi chép bài. Trong lớp vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bút, tiếng giấy sột soạt mà thôi. Đến khoảng 5 giờ, sau hơn ba mươi phút, thì chúng em đã viết hết những kiến thức trên lớp hôm nay vào vở của Tuấn. Nhìn những dòng chữ đều đặn ấy, em cảm thấy tự hào vô cùng. Đúng lúc ấy, chú bảo vệ đến, thúc giục chúng em ra khỏi lớp. Thế là cả em và Lê cùng vội vàng dọn dẹp bút vở rồi chạy ra khỏi phòng học. Trước khi về, Lê không quên cảm ơn em thêm lần cuối, dù trước đó cậu ấy đã nói câu này nhiều lần rồi. Còn em thì trở về nhà trong niềm sung sướng vô cùng.
Trong bữa tối, em đã kể cho bố mẹ nghe về chuyện lúc chiều. Sau khi bố mẹ nghe xong đã khen em là một người bạn tốt. Niềm vui sướng của em như lại được nhân lên rất nhiều lần.
-
Bài tham khảo số 8
Ông cha ta có câu:
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn.
Đó là câu ca dao mà bà đã dùng để dạy em về lòng thương người, biết quan tâm, giúp đỡ người khác. Và chiều hôm qua, em đã thực sự làm được một việc tốt, giúp cho bạn học của mình.
Chiều ngày hôm qua, như thường lệ, sau khi tan học thì mọi người nô nức ra về. Em có hẹn các bạn gần nhà rằng sau khi về nhà cất cặp sách sẽ tụ tập ở sân bóng gần nhà để chơi đá bóng. Trong lúc đang soạn sách vở thì em nhận thấy rằng bạn Linh - ngồi phía sau em có vẻ rất khó chịu. Thế là em liền tiến lại gần và hỏi thăm:
- Linh ơi, cậu làm sao thế?
- Lúc nãy, khi đi vệ sinh, mình bị va cánh tay vào cửa, bây giờ đau quá, không nhấc lên được - Linh nhăn nhó trả lời.
Nghe vậy, em lo lắng:
- Trời, vậy cậu đã xuống phòng y tế chưa? Đê cô Mai khám lại cho. Bị thương ở tay là nguy hiểm lắm đấy nhé.
Linh khẽ trả lời:
- Mình xuống gặp cô Mai rồi. Cô bảo chỉ là bị thương phần thịt thôi, xoa dầu bóp vài hôm là hết.
- Vậy thì yên tâm rồi - Em thở phào.
Thế nhưng, vừa quay đi, em lại quay phắt lại hỏi:
- Thế thì làm sao cậu về được nhà? Mình nhớ là bố mẹ cậu đã về quê thăm bà ốm rồi mà?
- Đấy, thế nên nãy giờ mình đang ngồi nghĩ cách đây này. Thật khó quá.
Cả em và Linh cùng mặt ủ mày chau suy nghĩ. Các bạn trong lớp đã về gần hết rồi, chỉ còn lác đác vài bạn đang vội vàng thu dọn nốt. Thế là, em reo lên:
- Hay là để mình đèo cậu về nhà nhé!
- Nhưng nhà mình ngược hướng với nhà cậu mà. Như vậy trời tối cậu mới về đến nhà đấy. Mà cậu còn cái hẹn đá bóng với tụi Hùng, Kiên, Tuấn đấy - Linh ái ngại trả lời.
Em cười xòa:
- Ôi trời, cậu không phải lo đâu. Mình không có sợ trời tối đâu mà. Cứ xem như là mình đang được đi dạo phố đi. Còn vụ đá bóng thì hôm khác cũng được, có gì mà phải ngại chứ.
Nghe em nói vậy, khuôn mặt Linh dãn ra, nở một nụ cười tươi rói. Thế rồi, em vội mang cặp lên lưng, rồi xách cặp giúp Linh, cả hai cùng hăm hở tiến về phía nhà để xe. Trên đường về, chúng em cùng nhau nói cười rôm rả. Đến hôm nay em mới biết, thì ra Linh là người vui tính đến vậy. Những câu chuyện tiếu lâm dí dỏm, thú vị cậu ấy kể như mãi không hết được. Khiến cho con đường dường như ngắn đi. Thỉnh thoảng những cơn gió lướt qua, thổi khô đi những giọt mồ hôi vương trên gò má em. Đến nơi, em giúp Linh mang cặp vào tận nhà, sau đó vội vàng quay về nhà. Linh có giữ em lại ngồi chơi, nhưng em từ chối, vì muốn nhanh về nhà kịp giờ cơm. Cậu ấy cứ cảm ơn em mãi, khiến em vô cùng ngại ngùng. Nhưng xen vào đó là niềm tự hào khi mình đã làm được một việc tốt giúp cho người khác.
Trên đường về nhà, em đạp nhanh như bay. Cả cơ thể nhẹ bẫng, dù đã đạp xe cả một quãng đường dài. Có lẽ, chính bởi niềm vui khi giúp bạn đã khiến cho em được vui sướng, đến quên hết mệt nhọc như thế nào.
-
Bài tham khảo số 9
Chiều hôm nay, trên đường đi học về em vừa đi vừa lẩm nhẩm mãi câu hát “Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng…”. Bởi vì câu hát ấy như đang hòa làm một với tâm hồn em. Tâm hồn của một cô bé vừa làm được một việc tốt giúp cho người khác.
Chuyện là sáng nay, em đến trường sớm hơn thường lệ. Khi em đang ngồi trên ghế đá thảnh thơi ăn sáng và ngắm nhìn trường học, thì em nhìn thấy ở phía góc sân trường, một bác lao công đang một mình lầm lũi dọn vệ sinh một mình. Sân trường thì rộng, lá khô thì nhiều, nhưng chỉ có một mình bác quét dọn mà thôi. Thấy vậy, em liền ăn vội miếng bánh cuối cùng rồi chạy vội lại giúp bác. Sau khi em ngỏ lời, xin giúp bác quét sân, thì bác ấy đã từ chối:
- Cháu cứ vào lớp đi, bác xin nhận tấm lòng của cháu. Chứ cháu mà giúp bác thế này là bẩn hết áo trắng đấy.
Nghe vậy, em liền trả lời:
- Bác cứ để cháu giúp bác ạ. Cháu quét hết lá khô ở khoảng sân này để bác gom vào túi cho nhanh. Cháu làm cẩn thận lắm, không dây vào áo trắng đâu bác.
Nhìn thấy vẻ mặt khẩn khoản của em, bác ấy cuối cùng cũng chịu đồng ý. Thế là hai bác cháu, một lớn một bé, cứ loay hoay trên sân trường. Chỉ một lát sau, sân trường lại sạch sẽ, gọn gàng, những chiếc lá khô nằm gọn trong túi rác. Vừa làm, em và bác vừa trò chuyện. Nhờ vậy, em hiểu thêm về những vất vả của nghề lao công. Và cũng khiến em càng thêm kính mến bác. Lúc bác rời đi, đã nhìn em rất dịu dàng và cảm ơn em tận ba lần. Khiến em vô cùng vui sướng. Những mệt nhọc nãy giờ như tan biến đi hết rồi. Trong em chỉ còn lại những niềm vui bất tận. Cũng lúc này, sân trường dần ồn ào, náo nhiệt hơn, bởi các bạn học sinh đến trường. Em cũng vội chạy về phía lớp học, để chuẩn bị cho buổi học sắp diễn ra.
Suốt buổi học hôm ấy, em luôn cảm giác mình có gấp đôi năng lượng so với mọi ngày. Nguồn năng lượng ấy được tạo nên từ những lời cảm ơn chân thành của bác lao công. Và được tạo nên từ trái tim đang vui sướng vì đã làm được một việc tốt của em.
-
Bài tham khảo số 10
Trên tivi lại vang lên câu hát “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui…”. Cô ca sĩ cứ ngân lên những giai điệu miên man, còn em thì cứ phấn khởi nhớ về việc tốt mà mình đã làm được vào sáng nay.
Như thường lệ, vào sáng chủ nhật hàng tuần, em đều dậy sớm để chạy bộ quanh xóm. Khi em đang thoải mái hít thở bầu không khí trong lành của sáng sớm, thì nhìn thấy bóng ai thấp thoáng ở bên kia. Tò mò em tiến lại gần thì thấy chị Lan. Em ngạc nhiên hỏi:
- Em chào chị Lan ạ, chị đi đâu mà lại dựng xe ở đây thế ạ?
- Chào Thư, chị đang tìm ví em ạ. Lúc nãy, chị tránh con chó nên ngã xe, ví văng ra, rơi đâu đó quanh đây rồi. Khổ quá đi thôi - Chị Lan than thở.
Nghe vậy, em liền nói tiếp:
- Có phải chiếc ví màu vàng không ạ, để em tìm với chị nha.
Nói rồi, chưa đợi chị ấy trả lời, em liền bắt tay vào tìm kiếm. Thấy vậy, chị Lan liền cười và nói: “Vậy chị cảm ơn Thư trước nhé”.
Cùng chị Thư, em cặm cụi vạch từng khóm cỏ, tìm ở từng khe tường, chăm chú hết sức để tìm chiếc ví. Chợt, ở dưới mương nước gần đấy em thấy một vệt màu vàng. Vội tiến lại gần, em thấy rõ một chiếc ví màu vàng đang nằm trên bãi bùn. Do mấy hôm nay, trời nắng to, nên mương nước cạn đi, để lộ phần bùn sình lên. Nghe tiếng em, chị Lan mừng rỡ chạy lại, nhận ra đúng là ví của mình. Có lẽ do phần cỏ lau che lấp, nên mãi chị Lan không nhìn thấy. Nhưng bây giờ, lại một vấn đề nữa đặt ra. Để lấy được chiếc ví thì phải đi xuống phần bùn lầy, mà chị Lan một lát nữa phải đi lên trường để nộp bài tập. Vì tìm ví đã lâu nên chị không có đủ thời gian để vòng về nhà. Thế là, không ngần ngại, em cởi dép, xắn quần lên, lội xuống dưới để lấy ví lên. Chiếc ví đã dính bẩn, nhưng thật may giấy tờ và tiền ở bên trong vẫn sạch sẽ. Chị Lan sung sướng nhận lấy chúng từ tay em, rồi ôm chầm lấy em, cảm ơn rối rít. Em vui lắm. Chị dúi vào tay em tờ 50.000 đồng, bảo là quà cảm ơn, nhưng em kiên quyết từ chối. Thấy vậy chị đành thôi. Xong xuôi, chị lên xe, chạy vội lên trường, trước khi đi còn không quên quay đầu lại cảm ơn em lần cuối.
Thế là, em trở về nhà với một đôi chân dính đầy bùn đen. Kì cọ mãi mới sạch được. Thế nhưng, trên đường về nhà và cả trong lúc rửa chân, lúc nào em cũng cười tươi rực rỡ. Hạnh phúc vì mình đã làm được một việc tốt.
-
Bài tham khảo số 11
Hôm đó, cô trả vở Toán cho cả lớp. Đó là môn yêu thích nhất của Linh. Nhưng không hiểu sao hôm nay vẻ mặt của Linh rất lo lắng, và tôi còn thấy Linh cứ quay bên này, quay bên kia mãi.
Cô vừa trả vở xong cho các bạn thì đến giờ ra chơi. Tôi liền đến bên Linh. Linh nó: Hôm nay, bố mẹ tớ đi làm sớm, tớ không kịp xin mẹ 9.000đ để mua bút Nét hoa viết vào vở Toán. Linh sực nhớ ra và reo lên, A! Đúng rồi! Cậu có hai cái bút Nét Hoa, cậu có thể cho tớ mượn một chiếc được không? Tôi đứng ngẫm nghĩ một lúc rồi tự đặt câu hỏi cho chính mình: Có nên cho Linh mượn bút không nhỉ? Tôi hơi băn khoăn. Tiếng trống đã vang lên. Tôi liền về chỗ của mình. Cả lớp ngồi vào chỗ hát xong và Linh cắm cúi viết bài ngay để khỏi trễ giờ. Linh thấy thế nài nỉ tôi cho mượn bút. Cuối cùng tôi cũng quyết định được và gọi nhỏ: Linh ơi! Tớ cho cậu mượn bút này. Chiếc bút đó do mẹ tặng tôi nhân ngày sinh nhật. Màu mực của chiếc bút rất đẹp. Linh nhận được, vẻ mặt phấn khởi lắm. Mỗi khi viết xong mấy chữ, tôi lại ngẩng lên và cảm thấy mực cứ vơi dần đi theo dòng chữ, con số ngay ngắn, thẳng hàng nằm trên trang giấy của bạn. Hết giờ Toán, Linh trả cho tôi chiếc bút và nói: Cảm ơn cậu vì đã cho tớ mượn chiếc bút nhé! Hôm sau, cô trả vở Toán, cả tôi và Linh đều được điểm 10. Tôi mừng lắm vì đã làm được một việc giúp bạn.
Khi về đến nhà tôi kể lại cho mẹ nghe. Mẹ nói: Con hãy cố gắng giúp bạn nhiều hơn khi gặp khó khăn nhé! Tôi như thấm thía câu nói đấy của mẹ và tôi không bao giờ quên được câu chuyện xảy ra ngày hôm đó.
-
Bài tham khảo số 12
Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.
Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắn về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về những tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về đến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng.
Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo: – Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi. – Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.
Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em. Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.