Top 10 Bài văn phân tích Tấm lòng người mẹ (Ngữ văn 11) hay nhất
Đoạn trích “Tấm lòng người mẹ” lấy từ tiểu thuyết kinh điển “Những người khốn khổ” thực sự là một câu chuyện cảm động về tình mẫu tử, một sức mạnh tuyệt vời có ... xem thêm...thể thấy trong cuộc sống hàng ngày.
-
Nhà văn Victor Hugo đã chia sẻ tư tưởng nhân đạo sâu sắc trong tác phẩm của ông, nhấn mạnh tài năng và lòng tốt là những điều đáng trọng nhất trong cuộc đời. Trong tiểu thuyết “Những người khốn khổ,” ông thể hiện điều này qua nhân vật Phăng-tin.
Phăng-tin, một phụ nữ đáng thương, bị đuổi khỏi xưởng vào mùa đông vì có một đứa con ngoài giá thú. Cô phải đối mặt với thời tiết khắc nghiệt và áp lực tài chính do chủ nợ đòi nợ. Vợ chồng Tê-nác-đi-ê lừa dối Phăng-tin, khiến cô bán mái tóc và sau đó ép cô gửi tiền. Tình yêu của Phăng-tin dành cho con và sự phấn đấu của cô trong cuộc sống khiến người đọc cảm thấy đau đớn và đồng cảm.
Cuộc sống của Phăng-tin trở nên khốn khổ hơn, và cuối cùng, cô phải trở thành gái điếm để cứu con gái. Victor Hugo với sự tài tình miêu tả tâm lý của nhân vật đã thể hiện sâu sắc tình yêu cao cả của Phăng-tin cho con và nỗi khổ của cô trong bối cảnh xã hội khắc nghiệt.
Phăng-tin sống trong đau khổ và sự đánh đập của cuộc đời. Vợ chồng Tê-nác-đi-ê không ngừng lừa dối cô. Bằng cách tăng số tiền và làm tình trạng của Cô-dét trở nên nghiêm trọng hơn, họ tiếp tục làm khó khăn cuộc sống của Phăng-tin. Chị vô cùng đau đớn và bối rối trước số tiền lớn mà họ yêu cầu.
Sự sợ hãi và căng thẳng ngày càng gia tăng trong tâm hồn của Phăng-tin. Cô thậm chí đã bán mái tóc quý giá của mình để thu thập tiền. Những lời đề nghị kỳ lạ và đáng sợ từ vợ chồng Tê-nác-đi-ê khiến chị trở nên không ổn định tinh thần. Phăng-tin cảm thấy khó xử với số tiền lớn đó và không biết làm thế nào để có được nó.
Khi chị nhận được đề nghị bán răng, cô tỏ ra tức giận nhưng cũng bị nó làm xao lãng. Chị đã cố gắng tìm hiểu những khía cạnh khó hiểu của cuộc sống, cảm thấy không thể tìm ra lối thoát. Khi biết về bệnh tình của Cô-dét, Phăng-tin đã đau đớn đến mức tận cùng. Chị chịu đựng được đau đớn và khát khao sống hạnh phúc của con gái mình, nhưng cũng không tránh khỏi sự bối rối và lo sợ trước số tiền lớn đó.
Tuy Phăng-tin tỏ ra tức giận trước lời đề nghị này, nhưng cuối cùng chị đã phải bán răng để có đủ tiền. Sự thay đổi về ngoại hình của chị cũng là một biểu tượng cho sự đau đớn và đấu tranh tinh thần của cô. Phăng-tin đã hi sinh bản thân mình một lần nữa vì Cô-dét, không để cho bệnh tình của con gái trở nên nghiêm trọng hơn.
Tuy sau đó có một sự cố đáng sợ xảy ra, khi Phăng-tin bị đánh đập và hành hạ, nhưng tình yêu và hy sinh của chị vẫn luôn nổi bật. Chị đã quyết định hi sinh bản thân một lần nữa để cứu con gái. Cuộc sống đầy khổ đau đã làm cho Phăng-tin trở nên thay đổi, nhưng tình yêu cao cả của một người mẹ dành cho con không bao giờ thay đổi.
Trong cuộc đời khốn khó, Phăng-tin đã mất lý trí và tha hóa. Xã hội bất lương đã đẩy chị vào con đường này. Cô sống trong một không gian kém may mắn và đắm chìm trong tình trạng tinh thần tồi tệ. Mọi thứ xung quanh cô thể hiện sự suy tàn và thiếu sức sống. Cô sống trong điều kiện thảm họa với một cái giường xẻo chật chội, một mảnh đệm bất tiện, và cây hồng chết khô. Xã hội đã lấy đi tất cả từ Phăng-tin, và cô đã từ bỏ vẻ ngoại hình của mình, bất chấp sự chỉ trích của người khác.
Phăng-tin thể hiện sự chống đối đối với xã hội và đau đớn bất lực. Dù bị bóc lột và tra tấn, cô vẫn đứng vững. Cô bị lừa dối bởi vợ chồng Tê-nác-đi-ê và buộc phải làm những điều không tưởng để thu thập tiền. Cô trở thành một cái bóng của bản thân trước sự ám ảnh của xã hội bất lương.
Cuối cùng, tình yêu và hy sinh của Phăng-tin cho con gái đã đạt đến đỉnh điểm. Cô đã quyết định làm gái điếm để có đủ tiền. Chị đã bán danh dự của mình để cứu Cô-dét. Tình yêu và đau khổ của Phăng-tin đều được thể hiện mạnh mẽ trong đoạn trích này.
Đoạn trích kết thúc bằng một cái kết ám ảnh và kinh dị, với sự tham lam của vợ chồng Tê-nác-đi-ê và sự hy sinh cuối cùng của Phăng-tin. Đoạn trích này phản ánh tài năng và lòng nhân đạo của tác giả V. Huy-go, đồng thời lên án xã hội bất lương và những kẻ tham lam và tàn ác.
-
Victor Hugo đã một lần tuyên bố: “Cuộc đời là một đóa hoa, còn tình yêu là mật ngọt.” Và không gì có thể thể hiện mật ngọt của tình yêu hơn tình mẫu tử, một loại tình yêu ấm áp và phi thường trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Đoạn trích “Tấm lòng người mẹ” lấy từ tiểu thuyết kinh điển “Những người khốn khổ” thực sự là một câu chuyện cảm động về tình mẫu tử, một sức mạnh tuyệt vời có thể thấy trong cuộc sống hàng ngày.
Phăng-tin, một người phụ nữ xinh đẹp và có tình yêu sâu sắc đối với con gái. Tuy cô trải qua nhiều khó khăn sau khi bị đuổi việc làm, tất cả vì cô có một đứa con ngoài giá thú. Tuy nhiên, cô không bao giờ từ bỏ hoặc ruồng rẫy cô bé đó. Thay vào đó, cô để lại đứa con gái yêu quý của mình, Cô-dét, cho gia đình Tê – nác – đi – ê nuôi dưỡng với hy vọng ngây thơ rằng đứa bé sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Lần đầu tiên, Phăng-tin đã bán mái tóc của mình để có tiền mua một chiếc váy len cho Cô-dét. Việc này là một biểu tượng cho vẻ đẹp của cô và sự hy sinh của cô để bảo vệ con gái. Khi Cô – dét bị nhiễm bệnh và cần một loại thuốc đắt tiền để chữa trị, Phăng-tin không ngần ngại bán hai chiếc răng cửa của mình cho người bán răng giả và gửi bốn mươi phờ-răng cho nhà Tê – nác – đi – ê. Việc này khiến cô thấy tội lỗi và tồi tệ về việc mất đi hai chiếc răng, nhưng tình yêu mẫu tử đối với con gái đã thúc đẩy cô vượt qua mọi thách thức.
Tổn thương về thân thể và bị áp bức bởi những người chủ nợ, Phăng – tin suy tàn tinh thần. Và những tên Tê – nác – đi – ê đã trở nên càng độc ác hơn, ép cô gửi thêm một trăm phờ-răng. Cuối cùng, Phăng – tin đã chấp nhận hy sinh cả danh dự và nhân phẩm, trở thành gái điếm để kiếm tiền gửi đi. Đây là một cuộc đấu tranh không khoan nhượng của một người mẹ, người đã hi sinh tất cả để bảo vệ con gái mình.
Trong đoạn trích này, ta được chứng kiến sức mạnh vĩ đại của tình mẫu tử, một trạng thái tình cảm không biên giới. Đối với Phăng – tin, tình yêu thương cho con là nguồn động viên mạnh mẽ, giúp cô vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Ngay cả trong những thời khắc tăm tối nhất, hình ảnh con luôn chiếu sáng trong tâm hồn cô, là nguồn động viên và hi vọng duy nhất. Đặc biệt, tình thương của Phăng – tin đã đạt đến mức cao điểm khi cô bắt đầu phản kháng xã hội tàn ác và tham lam. Cô không còn có ai hiểu và đồng cảm với mình, chỉ có tình thương dành cho con cái là động lực duy nhất đưa cô vượt qua mọi khó khăn. Từ những nỗ lực và hy sinh của Phăng-tin, Cô-dét đã được sinh ra và sống.
Tình mẫu tử không chỉ thể hiện trong cuộc sống hàng ngày mà còn là một trải nghiệm thiêng liêng, tự nhiên của con người. Nó được thể hiện qua việc công sinh, nuôi dưỡng và chăm sóc con cái. Mẹ, trong trường hợp này, đã đối mặt với nỗi đau và khó khăn của việc sinh con trong đau đớn, đồng thời tận tâm nuôi dưỡng, che chở cho con cái một cuộc sống hạnh phúc và an lành. Ngoài ra, mẹ là người thầy dạy cho con những giá trị đạo đức quý bá và kiến thức về thế giới tự nhiên và xã hội. Tình mẫu tử đồng thời còn là sự hy sinh không đòi hỏi đền đáp. Trong khi đó, sự hiếu thảo, thấu hiểu và cảm thông của con cái đối với mẹ cũng là một biểu hiện của tình mẫu tử.
Tình mẫu tử mang lại ý nghĩa quan trọng cho cuộc sống con người. Nó là nguồn động viên mạnh mẽ giúp ta vượt qua những thử thách trong cuộc sống. Tình mẫu tử giúp ta có sức mạnh để đối mặt với những khó khăn trên con đường phấn đấu. Nó giúp ta cảm nhận niềm hạnh phúc mỗi ngày và giúp ta hiểu rõ giá trị cuộc sống. Sự hiểu biết và tôn trọng tình mẹ là một phần quan trọng của con người. Sự hiểu biết này cũng giúp chúng ta thấu hiểu nguồn gốc, đỉnh cao của tình mẫu tử. Thiếu tình mẫu tử, con người sẽ mất đi sự đoàn kết và lạc hậu, không thể phát triển một cách toàn diện. Hiện nay, trong xã hội vẫn còn tồn tại những trường hợp mất đi sự thiêng liêng của tình mẫu tử, mà điều này thật đáng buồn.
Cũng giống như Trái Đất có duy nhất một Mặt Trời, cuộc đời của chúng ta chỉ có một lần. Vì vậy, hãy trân trọng yêu thương mẹ cha trong khi họ vẫn còn ở bên. Rồi sau này, khi chúng ta trở thành cha mẹ, chúng ta sẽ hiểu được ý nghĩa tuyệt vời của tình mẫu tử:
“Con dù lớn lên, vẫn luôn là con của mẹ
Suốt đời này, tâm hồn mẹ sẽ luôn bên con.”
-
“Những người khốn khổ” của Vitor Hugo chắc hẳn đã không còn xa lạ với những độc giả say mê vă học, tác phẩm cũng chính là tiểu thuyết nổi tiếng nói về câu chuyện xã hội Pháp với đầy đủ mọi khía cạnh từ cái tốt, cái xấu, lịch sử, chính trị, văn hóa, tất cả đều xoay quanh cuộc đời tìm lại chính mình của một cựu tù khổ sai tên Jean Valjean. Trong đó, ấn tượng nhất có lẽ là đoạn trích “Tấm lòng người mẹ” kể về tình mẫu tử thiêng liêng của người mẹ Phăng-tin, cô bất chấp tất cả để mong cho con mình được no đủ, hạnh phúc.
Mở đầu đoạn trích, tác giả sử dụng ngôi kể thứ ba giúp ta thấy được toàn bộ hoàn cảnh đáng thương của người phụ nữ xấu số Phăng-tin. Phăng-tin đã nghèo rồi nay còn túng quẫn thêm khi bị đuổi ra khỏi xưởng vào một ngày trời đông lạnh giá. Xoay quanh cô không một hơi ấm, không chút ánh sáng mà lúc nào cũng chỉ thấy sương mù, thấy như hoàng hôn, không rõ ngoài cửa. Bầu trời trong mắt cô u ám đó phải chăng cũng u ám như chính cuộc đời của cô, phải chăng với người nghèo khổ thì cuộc sống xung quanh có tốt đẹp đến đâu thì trong mắt họ luôn luôn biến thành một màu u tối.
Vì cuộc sống mưu sinh, Phăng-tin đã phải gửi gắm đứa con của mình cho trủ quán trọ. Khó khăn chồng chất khó khăn khi cô đã gửi gắm sai người. Thấy cô gặp khó khăn, đôi vợ chồng chủ trọ không những không giúp đỡ mà còn liên tục gửi thư thôi thúc cô gửi tiền về cho con gái mình. Vì con cô đã phải cắt đi mái tóc quý giá, nhưng chắc chắn rằng, không gì quý giá hơn con của mình, cô bị trọc đầu thì có thể đội mũ nhưng Cô-đét thì không thể không có quần áo mặc. Thật vậy, không gì đẹp đẽ thiêng liêng bằng tình mẫu tử. Cô đã suy nghĩ, dằn vặt tột cùng khi một bên là áp lực của đồng tiền, một bên là nỗi tủi hổ khi không lo được đầy đủ cho con. Hình ảnh bức thư cô cầm trên tay “đến nhàu nát” quả thật không thể dấu được tâm trạng dối bời của cô lúc bấy giờ. Chính hoàn cảnh đó đã đẩy chị vào đường cùng, khiến chỉ bắt đầu có những giày vò đen tối, tha hóa. Chị căm ghét tất cả, hận ông Ma-đơ-len đã đuổi chị khiến chị sống không bằng chết như vậy. Để rồi chị hành động buông thả bản thân, chị bắt đầu sống sao cho đúng cái câu mà một bà thờ già đã nói khi thấy chị cười và hát: “Cái chị này rồi cũng chẳng ra gì”. Phải chẳng con người ta đối mặt trước nghịch cảnh đều bị tha hóa? Giống như nhân vật Chí Phèo trong truyện ngắn của Nam Cao. Hai con người này đều vì gánh chịu những định kiến không có nhân tính từ miệng đời mà mặc kệ dòng đời đưa đẩy. Nhưng sâu thẳm trong trái tim chúng ta đâu chỉ toàn sỏi đá, trái tim vẫn le lói ngọn lửa của yêu thương, tình người. Nếu Chí Phèo có bát cháo hành của Thị Nở để bùng cháy lên ngon lửa khao khát thành người lương thiện, thì Phăng-tin cũng vậy. Hình ảnh đứa con ngây thơ, trong sáng luôn là ngọn lửa sáng chói trong tâm hồn cô, cho cô niềm tin khát vọng cuộc sống. Cho dù cuộc đời có quật ngã chị bằng những cơn ho dai dẳng, bằng những giọt mồ hôi lạnh toát thì chị vẫn luôn nung nấu ước mơ rằng: “Bao giờ ta giàu, thì ta sẽ đón Cô-đét của ta về với ta”.
Bi kịch của cuộc đời đã khiến cô như hóa điên dại. Đến nỗi khi nhận được thư của hai vợ chồng chủ trọ nói rằng con cô bị ốm và cần số tiền lớn để chữa trị. Một người cơm ba bữa còn chẳng đủ thì lấy đâu ra những hai đồng vàng để gửi về cho con. Đau đớn tủi hổ đã dồn nén chị đến vỡ òa. Chị chạy ra phố vừa đi vừa cười, nhưng ta có thể cảm nhận được nụ cười đó chứa đựng một biển sâu nước mắt, nước mắt của người mẹ. Chua xót thay khi đến cuối cùng cô vẫn chọn hi sinh bản thân mình để vì con cái, cô đã chấp nhận nhổ hai chiếc răng cửa của mình, thứ đều kiện mà cô là điên rồ sẽ hủy hoại dung nhan của cô nhưng sao có thể đau đớn bằng khi thấy con mình bị bệnh. Trời ơi, sao ông trời có thể tàn nhẫn với một người phụ nữ bé nhỏ như thế! Nụ cười rớm máu và một lỗ hổng đen ở miệng đã khiến cho bà Mác-gơ-rít thẫn thờ, khiến cho chính chúng ta đau nhói. Ấy thế mà cuộc đời thật biết trêu ngươi những người nghèo khổ khi cho họ gặp được những người độc ác, vô nhân tính như đôi vợ chồng chủ trọ, họ lợi dụng tình thương con của Phăng-tin mà lừa gạt con cô bị bệnh để chiếm đoạt số tiền mà cô đã đánh đổi bằng cả mạng sống.
Tới lúc này nàng bơ phờ, mất sức sống, phòng của cô bây giờ là cái gác sét mà mỗi lần đi sâu vào là phải khom dần người xuống. Ta cũng thầm hiểu được đó là ẩn ý của tác giả ví nó như cuộc đời của cô vậy. Càng cố gắng lại càng bị lún sâu vào hố đen của cuộc đời. Chủ nợ, con cái, công việc dày vò tâm trí cô không nguôi, để rồi đỉnh điểm khiến cô chính thức xa ngã, không lối thoát. Nếu như Chí Phèo chọn cái chết để giải thoát cho bản thân thì cô còn cả món nợ khổng lồ, còn cả khát khao đón con trở về lo cho con đầy đủ nên cô đã chọn con đường “đi làm gái điếm”.
Đoạn trích “Tấm lòng người mẹ” thể hiện quan điểm nhức nhối, bất bình trước khung cảnh xã hội phong kiến Pháp xưa đầy dãy những oan trái, bất công, đầy đọa những con người vô tội. Qua đó, tác giả gửi gắm khát vọng về cuộc sống hòa bình, công bằng, văn minh trong xã hội.
-
Tiểu thuyết Những người khốn khổ của Victor Hugo đã trở thành một tác phẩm văn học kinh điển, đưa người đọc đến với câu chuyện về tình yêu, sự hy sinh và nhân đạo trong xã hội Pháp thời đó. Trong tác phẩm này, đoạn trích Tấm lòng người mẹ tạo nên một hình ảnh đậm tình mẫu tử của nhân vật Phăng-tin, người mẹ không ngại hy sinh tất cả để tìm hạnh phúc cho con mình.
Đầu tiên, tác giả sử dụng góc nhìn thứ ba để khắc họa hoàn cảnh đáng thương của Phăng-tin. Cô đã trải qua nghèo đói và còn phải đối mặt với sự khắc nghiệt khi bị đuổi khỏi nơi làm việc vào một ngày đông lạnh. Cô luôn sống trong tình trạng cô đơn, một cảm giác u ám giống như màn đêm không một chút ánh sáng. Cảnh tượng này thể hiện cuộc sống khắc nghiệt và tăm tối của những người nghèo khổ, khi mọi thứ xung quanh trở nên u ám trong mắt họ. Để kiếm sống, Phăng-tin đã phải gửi con gái của mình vào nhà trọ. Tuy nhiên, cuộc sống trở nên khó khăn hơn khi cô đã gửi sai địa chỉ. Cô phải đối mặt với áp lực từ những bức thư thúc giục cô gửi tiền về cho con gái của đôi vợ chồng chủ trọ. Mặc dù cô đã hy sinh mái tóc quý giá, nhưng không có gì quý giá hơn con của cô. Phăng-tin đã cắt mái tóc của mình để có tiền để mua quần áo cho con. Hình ảnh bức thư cô cầm trên tay “đến nhàu nát” thực sự biểu hiện tâm trạng đau khổ và lo lắng của cô. Tình yêu mẹ con thể hiện qua hành động hy sinh và không biết mệt mỏi của Phăng-tin.
Mặc dù cuộc đời đối xử tàn nhẫn với cô, cảm giác của Phăng-tin không phải là sự đau đớn hay thù hận, mà là tình yêu và hy vọng. Cô nghĩ về tương lai, về ngày con gái của cô sẽ trở về bên mình khi cô trở nên giàu có. Trong tâm trí cô, hình ảnh của đứa con ngây thơ và trong sáng là ngọn lửa sáng chói, tạo nên niềm tin và mong đợi trong cuộc sống của cô. Dù cuộc đời có đẩy cô vào những cơn hoảng loạn và khó khăn, tình yêu của một người mẹ vẫn cháy bùng trong tâm hồn cô.Khi nhận được thư từ đôi vợ chồng chủ trọ nói rằng Cosette đang bị ốm và cần một số tiền lớn để điều trị, cô đã đạt đến đỉnh điểm của sự tuyệt vọng. Cô chạy ra đường với nụ cười trên môi, nhưng nụ cười đó chứa đựng một biển sâu nước mắt, nước mắt của một người mẹ. Cô đau xót khi phải hy sinh bản thân để cứu con, chị đã sẵn sàng nhổ hai chiếc răng cửa của mình để có tiền để gửi về cho con.
Tác giả Victor Hugo đã khéo léo tạo nên hình ảnh đời sống khốn khó của Phăng-tin để tác động đến tâm trí của độc giả, gợi lên sự đồng cảm và sự nhìn nhận lại những điều quan trọng trong cuộc sống. Thông qua nhân vật Phăng-tin, chúng ta được nhìn thấy tình mẫu tử thiêng liêng và những hy sinh vô điều kiện của người mẹ. Đoạn trích Tấm lòng người mẹ phản ánh một cách chân thực quan điểm đau lòng và phẫn nộ về sự bất công và oan trái trong xã hội Pháp thời đó. Tác giả truyền tải khát vọng về một cuộc sống hòa bình, công bằng và nhân đạo trong xã hội. Tấm lòng mẹ hiếu thảo và hy sinh vì tình yêu thương đã làm nổi bật nhân văn và ý nghĩa của tình mẫu tử trong tác phẩm này.
Tấm lòng người mẹ không chỉ thể hiện tình yêu thương vô điều kiện của một người mẹ, mà còn là một thông điệp sâu sắc về lòng nhân ái và sự hy sinh cho người thân yêu. Tác phẩm này khắc họa một cách chân thực cuộc sống khó khăn và nghịch cảnh mà nhiều người phải đối mặt. Đồng thời, nó cũng là một lời kêu gọi xã hội có thể đối xử nhẹ nhàng hơn với những người phụ nữ và trân trọng những người sinh thành.
-
Tình mẫu tử là một đề tài bất tận của văn học nghệ thuật. Trong cuộc sống, điều gì cũng có thể thay đổi nhưng có lẽ tình mẫu tử là tình cảm vĩnh cửu nhất, không thể đong đếm được. Thông qua trích đoạn “Tấm lòng của mẹ” trong tác phẩm “Những người khốn khổ’ của nhà văn Vích-to Huy-gô, em càng thấy được sự sáng tỏ về tình cảm thiêng liêng đó không chỉ tồn tại trên sách truyện mà nó luôn luôn đúng với cuộc sống của chúng ta.
Hình ảnh Phăng-tin – một cô gái bị hoàn cảnh xô đẩy, hấp hối sau khi bị đuổi việc khỏi công xưởng, phải gửi gắm đứa con gái Cô-dét cho người khác nuôi. Cô có tình yêu thương con sâu sắc, nhưng hoàn cảnh xô đẩy, bị đuổi việc, chủ nợ liên tục giục giã, lâm vào đường cùng mà cô đã bất chấp làm mọi công việc, bán tất cả mọi thứ - bán tóc, bán răng và thậm chí cô bán đi cả danh dự và nhân phẩm của mình để đi làm gái điếm. Tác phẩm khắc họa lên hình ảnh người mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả để đổi lại lấy cuộc sống ấm no cho cô con gái. Qua đó, ta thấy được sức mạnh của tình mẫu tử thiêng liêng, lớn lao, hi sinh tất cả, đó là thứ tình cảm không gì có thể đánh đổi dễ dàng.
Trong cuộc sống, tình cảm thương yêu, đùm bọc, che chở,…mà người mẹ dành cho con, tình cảm ấy vừa tự nhiên vừa cao cả. Những việc làm và tình cảm mẹ dành cho con không gì có thể sánh bằng. Bởi mẹ chính là người đã chăm sóc nuôi nấng ta từng ngày, vượt qua bao nhiêu gian lao vất vả, vượt qua tất cả những khó khăn thử thách của cuộc đời là người chắp cho ta những đôi cánh ước mơ để bay đến chân trời hi vọng. Mẹ chính là nơi nương tựa vô cùng vững chãi cho mỗi đứa con sau mỗi lần vấp ngã; là nơi mỗi người con như chúng ta có thể thổ lộ mọi điều thầm kín; là hình ảnh thu nhỏ của những ước mong, những khát khao thanh bình và hạnh phúc, là nguồn động viên, là tình yêu, là cả những day dứt, dằn vặt, trăn trở, là niềm tự hào chính đáng của một con người. Từ khi sinh ra đến khi khôn lớn, trưởng thành, mẹ luôn dõi theo từng bước chân của con. Khi con vấp ngã, mẹ sẵn sàng nâng con dạy. Khi con vui hay buồn, mẹ luôn là người ở bên con, chia sẻ và động viên con. Như nhà thơ Chế Lan Viên đã có câu “Con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”.
Và quả thật, nhìn lại từ xưa đến nay, có biết bao tấm lòng người mẹ làm ta thêm thổn thức. Chắc hẳn bạn vẫn còn nhớ câu chuyện cổ tích sự tích cây vú sữa được nghe kể ngày ấu thơ. Câu chuyện kể về đứa con hư vì bị mẹ mắng mà bỏ nhà đi, khi quay lại nhà mẹ đã mất vì thương nhớ con. Người mẹ hóa thành cây vú sữa. Lá cây một mặt xanh bóng, một mặt đỏ hoe như mắt người mẹ khóc chờ con. Hương vú sữa cũng ngọt ngào tựa dòng sữa mẹ. Thế mới thấy, mẹ sẵn sàng bao dung, vị tha trước những hành vi sai trái của con. Cũng ngược về hơn nửa thế kỉ trước là tấm gương những bà mẹ Việt Nam anh hùng tuy mất hết con ruột trong chiến trận nhưng sẵn sàng nhận và cưu mang những người chiến sĩ khác. Họ sẵn sàng dùng cái chết của bản thân để đảm bảo an toàn cho những “đứa con chiến sĩ” thoát khỏi sự truy lùng ráo riết của giặc.
Là người con trong xã hội hiện đại, chúng ta càng phải hiểu rõ trách nhiệm bản thân trước tình mẫu tử ấy. Hãy cố gắng tu dưỡng, rèn luyện để đền đáp công ơn cha mẹ: biết giúp đỡ việc gia đình, phấn đấu trong học tập, biết yêu thương người khác.
Cuộc đời của con chính là những trang nhật kí của người mẹ, nơi mẹ gửi trọn bao vui buồn, bao hi vọng. Tình mẫu tử là mạch nguồn bất tận, không bao giờ vơi cạn. Vậy nên, ai đang được sống trong niềm may mắn đó hãy biết trân trọng từng ngày.
-
Sự hy sinh của người mẹ cho con không có giới hạn và đem lại những hiệu ứng tuyệt vời trong cuộc sống của chúng ta. Vì con, mẹ có thể làm tất cả những gì mình có thể và hy sinh cho những đứa con của mình cả mạng sống. Người mẹ Phăng-tin trong câu chuyện Tấm lòng người mẹ chính là một ví dụ, một minh chứng sống.
Gánh nặng này đặt lên vai người mẹ Phăng-tin là một món nợ khổng lồ. Cô phải vất vả đi làm trên thành phố để trả nợ và lo cho đứa con ở quê, mặc dù biết rằng cô bé đang bị đối xử tệ bạc. Tuy nhiên, tình yêu và trách nhiệm của người mẹ không bao giờ hề phai nhạt. Cô làm việc cả ngày lẫn đêm, bất kể thời tiết hay tình trạng sức khỏe của mình. Cô nhận được bức thư đòi tiền từ nhà họ hàng ở quê, nhưng cô lại nguyện hy sinh hết thảy để mua áo quần và chữa bệnh cho con. Đầu tiên là mái tóc, hai chiếc răng cửa và rồi là cả thứ quý giá nhất của một người phụ nữ. Đó không chỉ là những đồ vật hay tài sản, mà là trái tim và tình yêu mà cô dành riêng cho con. Cô hy sinh mọi thứ, không để lại cho mình bất cứ điều gì, chỉ để đảm bảo rằng con có cuộc sống tốt hơn, bình an và hạnh phúc.
Người mẹ sẵn lòng từ bỏ những lợi ích và niềm vui cá nhân để đảm bảo rằng con có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Bằng cách làm việc vất vả và chịu đựng khó khăn, người mẹ hy sinh thời gian và nỗ lực của mình để mang đến sự phát triển và hạnh phúc cho con. Tình mẫu tử là một sức mạnh vô cùng to lớn, vượt xa khỏi sự lý thuyết và lời nói. Nó là sự hiện thân của tình yêu và hy sinh đích thực, tạo nên những mối liên kết vô hình và không thể phai nhạt giữa người mẹ và con cái. Với tình mẫu tử, người mẹ có thể làm mọi điều có thể để bảo vệ và mang đến hạnh phúc cho con. Đó là một sức mạnh tuyệt vời và không thể đánh giá bằng bất kỳ món quà hay thành tựu nào trên thế giới này.
Sự hy sinh của người mẹ hiện hữu trong việc truyền đạt những giá trị và bài học quan trọng cho con. Những tình cảm đó sẽ là một bài học cho những đứa con nhỏ về sau này, trở thành một người mẹ tuyệt vời như vậy.
-
"Tấm lòng người mẹ" là một tác phẩm đầy xúc động, đặc biệt là khi tác giả đưa ra những hình ảnh về cuộc sống khốn khó của những người mẹ, trong đó, Phăng-tin là một biểu tượng của tình mẫu tử thiêng liêng và cao cả. Phăng-tin, một người mẹ đầy tình người, đã phải đối mặt với hàng loạt khó khăn trong cuộc sống. Được mô tả như một người phụ nữ buồn tủi vì mất việc và phải chịu đựng sự tước đoạt quyền sống cùng quyền chăm sóc cho đứa con thơ. Đối mặt với sự khó khăn, Phăng-tin không chỉ nhận trách nhiệm chăm sóc con mình mà còn tìm mọi cách để đảm bảo đứa con được một cuộc sống tốt hơn. Hành động gửi con về nhà chủ trọ để chăm sóc và trả tiền công là một biểu hiện của tình mẫu tử cao cả và lòng hy sinh.
Không chỉ mất việc, Phăng-tin còn phải đối mặt với những khó khăn tài chính nặng nề. Hình ảnh cô bán mái tóc của mình để có tiền gửi về cho con mua quần áo đẹp là một biểu hiện rõ ràng về lòng nhân ái và tình mẫu tử vô song. Cô không chỉ lo lắng cho tương lai của con mà còn nhận trách nhiệm tuyệt vời trong việc đảm bảo đứa trẻ được phục vụ đầy đủ. Những khó khăn không dừng lại ở đó khi Phăng-tin phải nhổ răng cửa để có tiền chữa bệnh cho con. Hành động này không chỉ là một biểu hiện của sự hy sinh mà còn là sự cảm nhận sâu sắc về trách nhiệm và tình yêu thương của một người mẹ.
Cuộc sống đầy khó khăn khiến Phăng-tin buồn bã, dần gục ngã và thậm chí trở nên điên dại. Tuy nhiên, tâm hồn của cô vẫn giữ lại ước mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn cho con. Hành động nhảy múa, ca hát của cô có thể được hiểu là sự giải tỏa tâm trạng, nhưng bên trong, cô vẫn nuôi dưỡng giấc mơ về một tương lai tươi sáng. Bức tranh về cuộc sống của Phăng-tin không chỉ là hình ảnh bi thảm mà còn là minh chứng cho lòng nhân ái, hy sinh, và tình mẫu tử cao quý giữa một người mẹ và đứa con thơ. Đồng thời, nó cũng là một tác phẩm nghệ thuật sâu sắc về tình người và cuộc sống.
-
Trong tác phẩm "Tấm lòng người mẹ" của nhà văn Victor Hugo, hình ảnh người mẹ Phăng-tin được mô tả với sự hi sinh, tình người và sức mạnh tâm hồn trong cuộc sống đầy gian khổ và thử thách. Phăng-tin là một người mẹ đơn thân, đối mặt với nghèo đói và cô đơn. Cuộc sống khó khăn và tình trạng đói nghèo buộc Phăng-tin phải làm mọi công việc để kiếm tiền nuôi con. Tuy cô phải đối mặt với sự cô đơn và khổ sở, nhưng tâm hồn của Phăng-tin vẫn luôn tràn đầy tình yêu thương và chăm sóc cho đứa con trai.
Cuộc đời của Phăng-tin trở nên khó khăn hơn khi cô bị đuổi việc khỏi xưởng và mất quyền sống và chăm sóc cho con. Để có đủ tiền để mua quần áo cho con trai và trả cho viện trợ cho bệnh tình của con, Phăng-tin đã phải bán mái tóc của mình. Đây là một hành động hy sinh lớn, nhưng đó chưa phải là điều lớn nhất mà Phăng-tin làm cho con. Đứa con trai của Phăng-tin mắc bệnh, và để có đủ tiền để trả phí chữa trị, cô đã tự hy sinh bằng cách nhổ đi hai chiếc răng cửa của mình. Hành động này không chỉ là một hành động vật chất mà còn là biểu tượng cho tình mẫu tử vô điều kiện và lòng hy sinh của người mẹ.
Cuộc sống của Phăng-tin tiếp tục đầy biến động khi cô bị lừa bởi đôi vợ chồng tàn nhẫn. Đối mặt với sự tàn nhẫn của thế giới, cô buộc phải đi làm gái điếm để kiếm tiền nuôi con. Hành trình đầy gian nan của Phăng-tin không chỉ là cuộc đối mặt với khó khăn về vật chất mà còn là sự đấu tranh với những gánh nặng tinh thần và xã hội. "Tấm lòng người mẹ" không chỉ là một câu chuyện đầy cảm động về tình mẫu tử mà còn là một tác phẩm văn học chứa đựng thông điệp nhân văn sâu sắc. Cuộc đời của Phăng-tin là một hành trình của lòng hy sinh và tình yêu thương không biên giới, làm tôn vinh giá trị của tình mẫu tử trong cuộc sống.
-
Dòng chảy cảm xúc trong đoạn trích "Tấm lòng người mẹ" bằng ngôi kể thứ nhất đưa độc giả vào thế giới u uất, đau khổ của Phăng-tin, một người mẹ đơn thân phải đối mặt với những góc khuất đen tối của cuộc sống.
Bằng ngôn ngữ chân thật và đau lòng, đoạn văn khắc họa một hình ảnh rõ nét về những khó khăn mà Phăng-tin phải vượt qua. Phăng-tin, một người phụ nữ buồn bã, mất việc và bị tước đoạt quyền sống cùng quyền chăm sóc cho đứa con thơ. Hành động bán tóc để mua quần áo cho con phản ánh tình mẫu tử thiêng liêng, nơi mà tình yêu và hy sinh không ngừng nhường nhịn. Người đọc không thể không cảm nhận được tâm trạng uất ức của Phăng-tin khi cô phải làm những điều đau lòng để bảo vệ đứa con thơ yêu.
Đoạn trích còn làm nổi bật sự bất công trong xã hội, qua đó thể hiện sự căm thù của Phăng-tin đối với ông Ma-đơ-len, biểu tượng của sự thống trị và độc đoán. Sự hằn học trong ngôn từ khiến cho độc giả không chỉ hiểu được nỗi căm tức của Phăng-tin mà còn cảm nhận được sự đau đớn và bất lực trước một thế giới đầy thăng trầm và nghịch cảnh. Tuy nhiên, nét đẹp trong tình mẫu tử lại được vinh danh khi Phăng-tin không ngừng nuôi hy vọng về một tương lai tốt đẹp cho con. Nỗi đau khổ không làm mất đi lòng lạc quan của người mẹ, ngược lại, nó là nguồn động viên cho Phăng-tin kiên trì và hy sinh cho tình yêu của mình.
Cuộc sống tiếp tục thử thách Phăng-tin khi bị lừa dối bởi hai vợ chồng chủ trọ, khiến cô phải bán cả răng cửa để trả nợ cho đứa con bị bệnh. Hành động này là một biểu tượng của sự kiên trì và lòng hy sinh không ngừng trong cuộc sống của Phăng-tin. Cuối cùng, khi cuộc sống đẩy cô vào ranh giới tuyệt vọng, Phăng-tin đành phải "đi làm gái điếm" để trang trải cuộc sống và lo lắng cho con. Hành động này không chỉ là sự phản ánh của bất hạnh mà còn là biểu tượng của sự hy sinh vô điều kiện của một người mẹ trong cuộc đời.
Tác phẩm này không chỉ là một câu chuyện đầy cảm xúc mà còn là sự ca ngợi và tôn vinh tình mẫu tử thiêng liêng giữa những khó khăn và bất công của cuộc sống.
-
Trong đoạn trích "Tấm lòng người mẹ," bức tranh về bất công trong xã hội hiện hóa qua cuộc đời của Phăng-tin, một người mẹ đơn thân đầy hy sinh và đau khổ. Đoạn trích mở đầu bằng ngôi kể thứ ba tinh tế, đưa người đọc đến khung cảnh u ám của bầu trời, phản ánh sự đau đớn trong cuộc sống của Phăng-tin.
Bà mẹ này, vừa bị đuổi việc khỏi nhà máy, phải đối mặt với cuộc sống khó khăn để mưu sinh và lo cho đứa con nhỏ. Cuộc sống đẩy Phăng-tin đến tận cùng đau đớn khi cô bị mất nguồn thu nhập chính. Muốn lo cho con gái ở nhà ông bà chủ trọ, cô phải vô cùng hy sinh. Hành động bán mái tóc của mình để có tiền mua quần áo cho con là biểu tượng cho sự hi sinh vô điều kiện của người mẹ.
Áp lực giữa đồng tiền và sự chăm sóc cho con khiến Phăng-tin trở nên căm thù và đầy thù hận. Cô căm thù ông Ma-đơ-len, người đã gây ra cuộc sống khốn khổ này. Trong tâm hồn nhỏ bé, đứa con bé bỏng là nguồn sáng và ấm áp nhất, là điểm tựa tinh thần duy nhất của Phăng-tin. Tuy nhiên, bản chất tàn nhẫn của xã hội lại lên ngôi khi hai vợ chồng chủ trọ lừa dối cô, đánh cắp đồng tiền vàng cô gửi về chữa bệnh cho con. Hành động này khiến Phăng-tin phải bán cả hai chiếc răng cửa của mình. Đây là một tình huống đau lòng, là sự thể hiện rõ ràng nhất của sự đau đớn và bất công.
Khó khăn còn chồng chất khi bị chủ nợ giáo giết tìm kiếm. Cuối cùng, để trang trải cuộc sống và lo cho con, Phăng-tin đành phải "đi làm gái điếm." Hành động này không chỉ là biểu tượng cho sự tuyệt vọng, mà còn là một bức tranh đen tối về sự đau khổ và bất công trong cuộc sống của người phụ nữ nhỏ bé này.