Bài tham khảo số 11
Năm đó, với việc cha mất, những gánh nặng của cuộc sống trở nên nặng nề hơn với mẹ và tôi. Mẹ, người không biết chữ, không thể kiểm soát, đốc thúc việc học hành của tôi như mọi người khác. Cuộc hành trình tiểu học của tôi trở nên đặc biệt, đầy những thử thách và học hỏi. Ngoài giờ đi học, tôi thường la cà và cuộn theo đám bạn đồng trang lứa trong xóm. Cuộc sống đó dường như là một tấm vé miễn phí đến thế giới vô tận của trẻ thơ. Chúng tôi chạy đùa, tìm hiểu, và tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ, đến khi mặt trời lặn, khi bữa cơm gọi, chúng tôi mới quay về. Có lần, mẹ bắt tôi khi tôi đang thỏ thẻ, và những lời quyết rất đau đớn đã tới, nhưng chúng tôi hiểu rằng mẹ chỉ muốn bảo vệ và quan tâm đến chúng tôi. Mùa đông, khi thời tiết không cho phép chúng tôi ra ngoài, tôi tìm thấy niềm vui trong việc đọc sách. Trong những trang sách thần kỳ, tôi bước vào thế giới của những câu chuyện kỳ diệu, được đắm chìm vào những phiêu lưu của nhân vật. Tôi thường đọc truyện Tàu cho cả nhà, và những giây phút đó tạo nên những ký ức ấm áp và gắn kết gia đình. Bây giờ, khi nghĩ lại về năm học đó, tôi nhận ra rằng dù đã bỏ lỡ nhiều cơ hội về việc học hành, nhưng nó đã giúp tôi trở nên nhanh nhẹn, tự nhiên hơn, và hiểu biết về cuộc sống từ góc nhìn của người dân bình dân. Cuộc hành trình đó đã đánh dấu bước chuyển mình quan trọng trong cuộc đời tôi và là nguồn cảm hứng để trưởng thành và học hỏi.