Bài thơ: Ở TRỌ TRẦN GIAN*

Ở TRỌ TRẦN GIAN*
Tác giả: Phạm Hùng


Em là khách còn ta người ở trọ
Nhiều khi đau cũng bởi một chữ tình
Trả chưa hết nên bụi vương mắt nhỏ
Theo thói thường ở giữa chốn nhân sinh.

Em mải miết kiếm tìm trong giông bão
Một lối về mong mỏi được bình an
Ta lặng lẽ nhìn thói đời hư ảo
Lửa trong tim tự thấy đã lụi tàn.

Hai chiếc bóng vẽ thành hai đường thẳng
Chúng song hành và đâu dễ gặp nhau
Góc quán trọ một ngày trời hảnh nắng
Thật tình cờ... kẻ đi trước, người sau.

Chẳng biết nợ từ thủa nào còn vướng
Mắt nhìn thôi mà chan chứa bao điều
Em hứa hẹn... ta vẽ vời, mơ tưởng
Sẽ đến ngày hòa cảm xúc cùng phiêu.

Đời vẫn vậy không hề yên sóng gió
Em bỏ đi... góc phố nhỏ ta chờ
Mai nở trắng, rồi phượng bung cháy đỏ
Ta âm thầm chôn chặt một giấc mơ.

Ta cứ nghĩ dừng bước chân lãng tử
Rời phong sương vào ở trọ tim người
Nhưng rốt cuộc chốn trần gian níu kéo
Mình bây giờ... đều là khách em ơi!

PH. 22.04.2018.

Ảnh chân dung nhà thơ Phạm Hùng
Ảnh chân dung nhà thơ Phạm Hùng

Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy