GÁNH CẢ GIẤC MƠ CON

Thơ: Hương Giang

Đêm phố thị ánh đèn vàng hiu hắt
Mẹ đã về bên tổ ấm hay chưa
Từng mảnh vá chằng chịt trên tấm lưng còng thập thững dưới làn mưa
Làm se thắt bao tấm lòng đó mẹ.


Đêm khuya rồi còn riêng mình lặng lẽ
Gánh hàng rong thập cẩm những thức quà
Nào kẹo quật, mạch nha, viên bột đỏ xanh như từng hòn bi ve
Tựa đôi mắt trẻ thơ ngác ngơ không mẹ cha hay nơi nào nương tựa

Mưa đẫm ướt cả kiếp sống phôi pha
khi cái rét nàng bân vừa về ngang cửa
Người thưa thớt và xe cộ cũng chẳng còn qua nữa
Sao mẹ chần chừ lần lữa
Chưa trở về góc nhỏ thân thương.


Câu hỏi chập chờn gieo thêm nỗi vấn vương
Con ân cần nhẹ nhàng đến gần bên mẹ
Rồi thảng thốt nghe lời rưng rưng đáp khẽ
-Mẹ chẳng có nhà, chẳng còn người thân thích đâu con.


Mẹ thấy thương bao đứa bé ngoài kia vẫn phải sống mỏi mòn
Ngày qua ngày cũng tha phương giống thế
Tấm thân già sống còn bao nhiêu đâu mà kể
Lo được chút nào, đỡ cơn đói lòng thôi.


Đêm phố thị bỗng nhạt nhoà chơi vơi
Dòng nước mặn lặn vào môi bỏng rát
Vai kĩu kịt cùng chân trần giữa màn mưa càng dần thêm nặng hạt
Mẹ gánh nhọc nhằn, gánh cả giấc mơ con.

Ảnh minh họa (nguồn internet)
Ảnh minh họa (nguồn internet)
Ảnh minh họa (nguồn internet)
Ảnh minh họa (nguồn internet)
Đinh Vương Khanh 2020-05-01 05:03:56
Bài thơ truyền tải thông điệp ý nghĩa. Rất hay. Chúc mừng tác giả

Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy