Bài tham khảo số 2
Bài thơ “Phương ấy” của tác giả Hoàng Nhuận Cầm là một trong những tác phẩm nổi tiếng của văn học Việt Nam. Bài thơ này đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc bởi cảm giác thân thuộc, quen thuộc khi đọc từng câu, từng chữ.
Là cái phương sao quá bồn chồn
Đón thư mẹ qua bảy vòng lửa khói
Vết thương đỏ, viên đạn thì sáng chói
Chiếc lá xanh kỳ lạ trút trong đời.
“Cái phương” trong câu thơ mang ý nghĩa là quê hương, và “quá bồn chồn” để miêu tả tâm trạng lo lắng, nhớ nhà của người lính đang ở xa. Người lính đón thư từ gia đình với tình yêu thương và tâm sự, nhưng thư lại phải trải qua rất nhiều gian nan trên chiến trường.
Vết thương đỏ và viên đạn sáng chói làm nổi bật những nguy hiểm và đau khổ mà người lính phải đối mặt hàng ngày. Câu thơ “Chiếc lá xanh kỳ lạ trút trong đời” được dùng để tượng trưng cho hy vọng và sự sống sót trước những khó khăn, khi một chiếc lá tươi tắn vẫn còn được giữ nguyên màu xanh tươi trên chiến trường.
Tiếng mùa mưa hồn hậu đến bên tôi
Tiếng thương nhớ không lời trên tóc mẹ
Tiếng Tổ quốc trên môi khi đạn xé
Tiếng cuối cùng khi khẩu súng nắm trên tay.
“Cái tiếng” được dùng để miêu tả âm thanh của mưa, mang lại cảm giác nhẹ nhàng, yên bình và nghĩa là âm thanh của hồn người. Tiếp đó là tình thương, nỗi nhớ mẹ ở quê nhà, “Tiếng Tổ quốc trên môi khi đạn xé” chỉ ra rằng người lính vẫn giữ trọn vẹn niềm tự hào với đất nước nhưng cũng phải đối diện với những giông bão, khó khăn và nguy hiểm.
Chỗ Hiến nằm – giờ trời trắng heo may
Chỗ Thi ngủ – bình minh rơi tím đất
Mặt trận xưa, đồng trưa đưa cỏ mật
Ơi chiến hào tha thiết tuổi hai mươi.
Đoạn thơ thể hiện tình cảm, sự kính trọng và tôn vinh cho những người lính trẻ tuổi đang chiến đấu trong cuộc chiến tranh. Từ “tha thiết” ở đây có thể hiểu là sự khao khát và nỗ lực của những người trẻ này để bảo vệ đất nước, cũng như để ghi danh vào lịch sử chiến tranh.
Cái chiến hào tha thiết ở trong tôi
Xanh thăm thẳm lưng đèo giao thừa tới
Người con gái cõng mình qua đạn xối
Tình yêu thầm, kín lại lối giao liên.
Tình yêu trong chiến tranh, khi người lính bỏ lại sau lưng mình những nỗi sợ hãi và đau khổ để cống hiến cho thành công của cuộc chiến tranh. Tình yêu ở đây có thể được hiểu là tình yêu đất nước, tình yêu cho những người dân của mình, hoặc tình yêu giữa hai người trong một môi trường khắc nghiệt.
Là cái phương chưa rõ cả mặt em
Chưa khóc kịp bao bạn bè nhắm mắt
Là cái phương nấm mộ người giữ đất
Chớp bên đường như một ánh sao nâu.
Sự bối rối của người thiếu niên khi đối diện với cuộc chiến tranh, những mất mát đau đớn do chiến tranh mang lại. Những người bạn, đồng đội đã ra đi mãi mãi, và người viết chưa kịp khóc thương tiếc cho họ. Tác giả cho thấy sự giằng xé, bối rối của người thiếu niên trong cuộc chiến tranh, sự đau đớn và mất mát do chiến tranh mang lại, cùng với những hình ảnh chói lóa và thống khổ của chiến tranh.
Phương ấy dài ngút ngút Cà Mau
Nơi trắng sóng, lá rừng xanh ngắt ngắt
Ôi phương ấy ở đâu tôi cũng gặp
Hát vô bờ chữ Đất, lá cây ơi!
Anh ta muốn hát lên vô tận tình yêu và lòng trung thành của mình dành cho đất nước và cho những đồng đội mình đã hi sinh, quyên mình vào đất mẹ. Tóm lại, đoạn thơ này miêu tả về sự yêu quý và lòng trung thành của người viết dành cho phương xa và đất nước. Hình ảnh của bãi biển, rừng xanh và cây cối được miêu tả trong đoạn thơ cho thấy tình yêu của người viết dành cho vẻ đẹp tự nhiên của quê hương.
Phương ấy còn ở mãi trong tôi
Ngỡ nâng lấy tay mình, ngỡ như người biết nói
Phương ấy ơi! Suốt đời như dấu hỏi
Trên hai vai tuổi trẻ – trước chân trời.
“Phương ấy còn ở mãi trong tôi” – câu đầu tiên thể hiện sự ghi nhớ, tình cảm của người viết dành cho phương xa và sự ảnh hưởng của nó lên cuộc sống của Hoàng Nhuận Cầm. “Trên hai vai tuổi trẻ – trước chân trời” – tuổi trẻ của Hoàng Nhuận Cầm, tuổi trẻ của các chiến sĩ và cũng là tuổi trẻ của đất nước trong tương lai.
Bài thơ “Phương ấy” của Hoàng Nhuận Cầm là một tác phẩm đầy cảm xúc và ý nghĩa, khiến cho người đọc không chỉ cảm nhận được tình cảm và kỷ niệm của người viết mà còn gợi lên những suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống và tình yêu.