Bài văn kể số 1
Thực sự trong quãng đời học sinh của chúng ta hẳn ai ai cũng có những kí ức khó mà phôi pha dù năm năm, mười năm hay là hai mươi năm hay nhiều hơn nữa. Và chắc chắn rằng ký ức về người thầy, người cô chưa bao giờ tan biến mất. Em cũng vậy, kỷ niệm về người thầy dạy học của em dưới mái trường Trung học xưa em không bao giờ quên được.
Em nghĩ rằng vào một mai nào đó, trong chúng ta có người lên đỉnh vinh quang và cũng có người bình dị với phấn trắng bảng đen, hoặc cũng có khi lại bằng lòng với lẽ thường nhật của cuộc sống. Thế nhưng chắc chắn một điều rằng những ký ức của người thầy luôn luôn theo họ mãi cho dù thời gian có phai mờ như thế nào đi chăng nữa.
Ký ức về thầy Hào - thầy giáo dạy văn của chúng em, người đã truyền lửa cho chúng em thêm yêu thích bộ môn được coi là khó nhằn như này. Thầy dạy cho chúng tôi biết các làm một bài văn bằng những cảm xúc chân thật. Thầy nói “dạy văn chính là dạy cách làm người” em như thấm dần câu nói của thầy. Những bài văn giúp cho em biết yêu cuộc sống, yêu thêm người thân yêu của mình và có động lực hơn để hoàn thành ước mơ của mình, nhất định không chịu lùi bước.
Thế rồi một kỷ niệm em nhớ mãi về thầy, đó là việc em không học bài cho bài kiểm tra sắp đến. Đương nhiên là bài kiểm tra đó em bị điểm kém. 3 điểm chính là kết quả cho sự ham chơi của em, từ lúc đó em càng không yêu mến bộ môn này hơn. Thầy thấy sự uể oải trong những giờ dạy văn của em ngày càng lớn và thầy đi xuống vẫn cứ ân cần hướng dẫn bài cho em. Thỉnh thoảng thầy nhắc lại bài kiểm tra lần trước cho cả lớp nhưng không hề nói tên em là nhân vật bị điểm kém đó. Em thấy tự mình vô cùng xấu hổ, em đã xin lỗi thầy và sẽ cố gắng học thật tốt.
Em chăm chỉ hơn trong các bài dạy của thầy và cũng từ đó em học tốt trở lại. Cho dù em đã lên cấp 3 rồi nhưng những bài dạy của thầy cũng luôn luôn nhắc nhớ em để em học tốt hơn.