Câu chuyện về đôi giày
Có một cậu bé vì nhà nghèo mà chẳng thể có được một đôi giày tử tế cho riêng mình. Hàng ngày, khi đi học hay đi chơi, cậu bé đều đi một đôi giày duy nhất đó. Nó là đôi giày cũ kỹ, ngả màu, phần mũi giày còn bị rách ở cả hai chiếc, khiến mỗi lần đi là đầu ngón chân của cậu lại bị lộ ra ngoài. Nó thậm chí còn không được gọi là một đôi giày đúng nghĩa.
Khỏi phải nói, cậu bé luôn tự ti và chán ghét đôi giày của mình. Cậu không dám lại gần và chơi cũng những đứa trẻ khác vì sợ chúng chê cười. Lúc nào cậu cũng chỉ lủi thủi một mình với cái mặc cảm của bản thân. Đã không ít lần, cậu tự nhìn xuống đôi giày của mình và nói: “Tao ghét mày”
Có một lần, khi đang ngồi nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa và ước ao được như chúng, tình cờ cậu nhìn thấy một cậu bé khác trạc tuổi mình bên cạnh. Nhìn qua một hồi, mắt cậu dừng lại ở đôi giày của cậu bé kia: “Chao ôi! nó thật đẹp”- cậu khẽ thốt lên rồi lại nhìn xuống chân mình và ngán ngẩm. Cậu chạy đến ngồi dưới một gốc cây và bắt đầu than vãn về sự kém may mắn của mình. Cậu ước gì mình là cậu bé kia, để sở hữu đôi giày đẹp đẽ ấy. Cậu nhắm mắt lại và bắt đầu mơ mộng: “Tôi muốn trở thành cậu bé kia”. Và cậu đã vô cũng bất ngờ khi vừa mở mắt ra, mình đã ngồi ngay ngắn trên ghế, trên người mặc toàn quần áo đẹp và đôi giày mơ ước thì đã được đi vào chân từ lúc nào. Cậu vui sướng và hạnh phúc biết bao khi cuối cùng, ước mơ của mình đã trở thành hiện thực.
Nhưng rồi một bà già xuất hiện, đẩy theo một cái xe lăn tiến đến gần cậu bé, tươi cười bảo cậu hãy lên xe để bà đưa về nhà. Đến khi định đứng dậy, cậu mới ngỡ ngàng nhận ra đôi chân của mình đã không còn cử động được nữa. Thế là từ nay, cậu phải gắn bó với chiếc xe lăn ấy. Nhìn sang phía gốc cây đằng xa, cậu đã thấy cậu bé đeo đôi giày đẹp đẽ lúc nãy đang chạy nhảy một cách sung sướng, hạnh phúc, trên người là bộ quần áo và đôi giày cũ kỹ của cậu.
Câu chuyện đôi giày tưởng chừng chỉ nói đến sự đòi hỏi chỉ có ở trẻ nhỏ, nhưng lại có ý nghĩa nhắc nhở tất cả chúng ta: Không có gì là hoàn hảo! Đừng vội đánh giá điều gì qua vẻ bề ngoài. Đôi khi, điều chúng ta chán ghét nhất lại là mơ ước của rất nhiều người khác và ngược lại. Thay cho việc ngồi than vãn và mơ những thứ của người khác, hãy học cách chấp nhận, yêu thương và cố gắng hoàn thiện chính bản thân mình.