Nhớ cha

Mùa đang trôi dần về những ngày cuối năm. Mấy bữa nay, những đợt gió mùa đông bắc liên tiếp tràn về, mang theo những cái lạnh cắt da, cắt thịt, như muốn thử thách sức chịu đựng của con người.


Chiều nay, sau khi từ hiệu cắt tóc về, ngắm mái tóc pha sương của mình trong gương, tự nhiên tôi nhớ đến cha mình, người đã sống vì vợ con cho đến những phút giây cuối cùng của cuộc đời. Nhớ đến nghẹn lòng! Bất giác, tôi nuốt khan tiếng thở dài, khoé mắt bỗng dưng cay xè...


Đã hơn ba mươi năm trôi qua, tôi vẫn thầm gọi cha trong những giấc chiêm bao mỗi khi đêm về.

Ngày ông từ giã cõi đời, tôi không có mặt bên cha để được nhìn ông lần cuối. Nhận tin cha mất qua tờ điện tín, tôi bàng hoàng, thẫn thờ, cảm giác hụt hẫng. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, tôi nhận một tin dữ như vậy (khi ấy tôi đang đóng quân ở vùng biên giới Lạng Sơn). Sau khi báo cáo chỉ huy đơn vị, vì không có phương tiện đi lại, mãi tới tối ngày hôm sau, tôi mới về đến nhà. Người đón tôi đầu tiên khi tôi về là mẹ tôi. Đã lâu lắm rồi, tôi mới thấy mẹ mình quấn trên đầu vòng khăn xô màu trắng. Bà chống cây gậy tre, bước đi run run, ngước đôi mắt cạn khô, mờ đục, nắm lấy bàn tay thô nháp của đứa con xa, nghẹn giọng:


-Sao bây giờ mới về? Đợi mãi không thấy con về, mọi người đã đưa bố mày ra đồng được ba ngày rồi. Lúc sắp ra đi, ông ấy cứ nhắc và gọi tên con mãi. Rõ tội!


Nói rồi bà mếu máo, đôi mắt mờ đục, đỏ hoe. Nhìn dáng người nhỏ thó với tấm thân lưng còng xiêu vẹo của bà, lòng tôi tê tái, xót xa!


Tự dưng cảm giác như có ai đang bóp nghẹt lồng ngực mình. Tim tôi nhói đau. Hai hàng nước mắt cứ thế trào ra, thấm vào miệng, vào họng khô khốc, mặn chát!


Quăng chiếc ba lô xuống nền nhà, tôi đến trước ban thờ hương linh Cha, run rẩy thắp ba nén nhang, rồi chắp tay vái lạy.


- Cha ơi! Tôi gọi cha trong tiếng nấc nghẹn mà không nói được gì.


Cứ thế, tôi oà khóc nức nở, nghẹn ngào như chưa bao giờ được khóc...


Vốn sinh ra ở một vùng chiêm trũng nghèo khó, quanh năm "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời", cha tôi là một lão nông chi điền nổi tiếng cần cù và hiền lành. Các chị tôi kể, trước khi mất, buổi chiều hôm đó, ông vẫn còn cố tranh thủ cày xong mấy thửa ruộng để kịp đổ ải cho vụ Đông xuân. Chiều muộn, khi đã xong việc, về nhà, thấy nước giếng ấm, ông dội qua loa mấy gầu cho sạch bùn đất bám trên người và ăn vội lưng cơm tối.


Ăn xong, cha tôi nói nhức đầu và thấy gai gai người như sắp lên cơn sốt. Uống xong chén nước, ông lên giường trùm chăn. Một lát sau, tự dưng chị gái tôi nghe thấy tiếng cha tôi ú ớ như muốn gọi ai đó. Chị vội chạy lại bên giường thì thấy cha tôi đang run lên bần bật và liên tục gọi tên tôi (chả là tôi là cậu con út mà ông rất mực yêu thương, cưng chiều, giờ phải sống xa nhà vì cuộc đời bộ đội). Thấy vậy, mẹ và các chị tôi hốt hoảng chạy lại chỗ cha tôi nằm. Giọng cha tôi cứ yếu dần, yếu dần, hơi thở có phần gấp gáp, đứt quãng. Hai bàn tay gầy guộc của ông cứ quờ quờ trước mặt và chỉ ra hướng cồng nhà, thều thào gọi tên tôi. Khoảng vài phút sau, tay ông rơi xuống và buông thõng xuống giường. Chị gái tôi vội lấy sợi bông đặt lên hốc mũi của cha và thấy ông đã không còn thở nữa.


Nhưng mắt của ông vẫn mở. Từ trong hốc mắt ứa ra những giọt đục ngầu. Mẹ tôi vội lấy khăn ra lau và không thấy cha tôi chớp mắt. Bà nhận ra ông đã vĩnh viễn về với các bậc tiền tổ. Rồi bà lặng lẽ vuốt mắt cho cha tôi và lấy khăn thấm những giọt nước mắt đang trào trong khoé mắt mình...


Định mệnh đã khiến cha tôi ra đi sau gần tám mươi năm hiện hữu trên đời! Cha tôi là là một lão nông, cả cuộc đời "chỉ biết ruộng trâu ở trong làng bộ" (NĐC), nhưng với tôi, ông thật vĩ đại trong gia đình, trong mắt của vợ con và những người thân!


Đêm buông màn. Ngoài trời, từng cơn gió lạnh vẫn thổi về xao xác, giá ngắt. Mưa cũng bắt đầu rơi nặng hạt. Đêm tháng Chạp tối đen, buồn hiu!


Vài ngày sau, tôi khoác ba lô trở về đơn vị. Nhịp rung lắc của con tàu đưa tôi chìm dần vào giấc ngủ chập chờn. Tôi lại mơ thấy cha nhìn tôi đầy trìu mến mà không nói một lời. Tiếng hú vang của còi tầu báo hiệu đến sân ga chợt làm tôi tỉnh giấc. Trời cũng vừa sáng rõ. Khoác ba lô lên vai, tôi rảo bước về đơn vị. Hành trang của một người lính trong tôi lúc này, không gì khác là nỗi nhớ thương cha, vầng thái dương đã tắt lịm không bao giờ tôi còn được nhìn thấy nữa!


Vài ngày nữa là đến ngày giỗ cha tôi. Người mẹ già lưng còng thân yêu của tôi cũng đã về với cha tôi vài năm sau đó... Thắp nén nhang thơm lên ban thờ cha mẹ, tôi cúi đầu xin lỗi hương linh song thân vì dịch bệnh nên ngày giỗ cha không về được. Giọt nước mắt tôi lại rơi, ngấm vào họng mặn chát!


Bất giác tôi nghẹn giọng và oà lên:
- Cha, mẹ ơi! Hãy lượng thứ cho con!


Đêm nay, trời trở gió mùa. Chắc hẳn, tôi lại gặp cha mình qua giấc chiêm bao chập chờn trong giấc ngủ không tròn!


---
Xứ Lạng, một chiều Đông


Son Truong.

Nhớ cha
Nhớ cha
Nhớ cha
Nhớ cha

Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy