Cha tôi

Tháng tư sắp sửa qua mà cái rét nàng Bân vẫn còn lưu luyến mãi. Ông trời xót thương ai để rồi mưa cứ rả rích ngày đêm. Trong những ngày này, tôi lại tìm cho mình một khoảng lặng để tĩnh tâm suy nghĩ về mọi thứ trong đời. Và tôi nghĩ về cha – một người có lẽ đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy “nợ”.


Cũng lâu lắm rồi, nay tôi mới lại viết về cha. Không phải vì cảm xúc chai sạn mà tôi chẳng biết phải viết gì cũng như tình cảm cha dành cho tôi âm thầm chẳng cần nói thành lời. Nói về cha, tôi gói gọi trong hai từ tuyệt vời. Đời cha nghèo lắm chẳng thể cho tôi cuộc sống đầy đủ về vật chất. Nhưng cha lại cho tôi một tình yêu lớn lao, vô bờ. Tuổi ấu thơ của tôi ngọt ngào, đẹp đẽ với những lần cha kiệu trên vai, mỗi buổi ngồi sau xe đạp cùng cha rong ruổi trên những con đường ngoằn ngoèo xanh mướt hàng tre. Cha còn là người thầy đầu tiên của tôi trong cuộc đời. Ông dạy tôi biết yêu thương, biết thế nào là lẽ phải, đúng, sai và thắp lên trong tôi ngọn lửa của những ước mơ, hoài bão.


Nội tôi kể rằng ngày còn nhỏ cha học giỏi lắm. Nhưng vì nhà nghèo nên cha chỉ được học hết lớp 5. Đó là lí do, ông luôn cố gắng kiếm tiền để cho tôi được bằng bạn bè. Ngày còn trẻ, ông làm nghề đội cát, đá thuê theo thuyền với ngày công rẻ mạt. Mọi chi phí sinh hoạt gia đình đều trông chờ vào đồng lương ít ỏi ông mang về. Cứ mỗi lần, thuyền bị nhỡ nước về chậm một, hai ngày, tôi lại bắt gặp khuôn mặt bố đăm chiêu. Ông trở nên cáu gắt vô cớ. Tuổi ấu thơ, tôi chẳng thể hiểu nổi mà đôi khi còn cảm thấy sợ hãi, núp sau vạt áo mẹ mỗi lần ông giận dữ, quát tháo. Chỉ khi trưởng thành đối mặt với những lo toan như nỗi lo của cha ngày nào, tôi mới thực sự hiểu và thấm nhuần gánh nặng cuộc đời và áp lực cuộc sống gia đình cha tôi đã trải qua.


Trong kí ức của tôi, cha là người ít nói. Rất ít khi, tôi được nghe những lời ngọt ngào, tình cảm từ ông. Nhiều lúc tôi đã vô tình so sánh cha mình với cha của người khác. Tôi đã từng nghĩ rằng ông không thương mình. Nhưng chỉ mỗi lần tôi bị ốm hay bị té ngã, ông vội vã lọc cọc đạp xe mua thuốc về bất chấp tiếng sấm ù ù bên tai. Khi ấy, tôi mới thực sự hiểu rằng: Cha vẫn yêu tôi. Ông đã cất kín một tình yêu lớn tựa núi Thái Sơn trong bức tường của sự im lặng. Tình yêu của cha cứ thế: lặng lẽ, thầm kín như vậy...
Cỗ máy thời gian cứ vô tình và chẳng chờ đợi ai.


Mái tóc xanh của cha bị gió sương điểm tô màu trắng bạc.
Làn da đen khỏe ngày ấy giờ in hằn những nếp nhăn.


Tôi trưởng thành. Ngày tôi lấy chồng, cha tiễn tôi lên xe hoa với nụ cười hạnh phúc. Nhưng ông chẳng dám nhìn khi con gái bước lên xe hoa về làm dâu xứ lạ. Chắc ông đang buồn và cảm thấy thật thiếu vắng. Tưởng rằng ông sẽ không còn lo cho tôi nữa mà sẽ quan tâm, để ý, chăm chút bản thân mình. Ấy thế, ông vẫn âm thầm, vẫn lặng lẽ dõi theo từng bước bước tôi đi. Mỗi lần tôi gặp vướng mắc trong cuộc sống, ông chỉ im lặng tiến lại gần, ngồi bên cạnh giúp tôi lau khô đi những giọt nước mắt. Có khi, tôi muốn gục ngã, cha nắm chặt lấy tay con gái như truyền sinh lực để tôi mạnh mẽ bước tiếp. Chiều chiều khi hoàng hôn đổ về giăng lối, bóng cha gầy gò khắc khoải, ngóng trông con gái trở về. Đôi khi, tôi vô tình mải mê công việc, ít về quê. Cha lại điện thoại hỏi thăm, nhắc tôi giữ gìn sức khỏe. Lời cha ấm áp, chan chứa tình thương là động lực để tôi cố gắng vượt qua giông bão của cuộc đời.


Ở cái tuổi xế chiều, người ta được con cái chăm sóc, phụng dưỡng. Nhưng gánh nặng trên vai cha nhiều hơn sau mẹ bị tai nạn chấn thương sọ não. Ông âm thầm lo toan tất cả. Cha thay tôi chăm sóc mẹ, là một chỗ dựa tinh thần vững chắc để tôi yên tâm với gia đình, công việc của mình. Lúc nào gọi cho tôi, ông cũng nói mọi thứ vẫn ổn. Nhưng tôi biết rằng, ông đang giấu đi những giọt nước mắt mặn chát của cuộc đời. Thực ra, ông cũng mệt mỏi lắm rồi. Nhiều lúc, tôi thấy mình nợ ông nhiều quá. Đến tận bây giờ vẫn cảm thấy nợ mà chẳng khi nào mới có thể trả được.


Trong suy nghĩ của tôi, cha lúc nào cũng là người khỏe mạnh nhất. Cha là trụ cột gia đình, là chỗ dựa để cho tôi bám vào khi vấp ngã. Tôi thật quá vô tâm. Để bất chợt, tôi nhận ra mái tóc ba đã bạc trắng quá nhiều. Cha đã già và luôn cần tôi ở bên quan tâm, chăm sóc, động viên.


Đôi khi ta cứ khách sáo trong cách quan tâm đến cha mình. Ta cứ tưởng rằng mình chọn những món quà có giá để biếu vào ngày lễ là đã báo hiếu. Hà cớ gì phải đợi đến lễ Vu Lan, hãy quan tâm tâm đến cha hàng ngày đơn giản chỉ cùng ăn bữa cơm chiều giản dị. Hãy yêu cha nhiều hơn khi còn có thể. Đừng để khi cha chẳng còn, ta mới thét gào gọi: Cha ở nơi đâu?


Tác giả: Nguyễn Thanh Thủy, bút danh: Thanh Thuy

Cha tôi
Cha tôi
Cha tôi
Cha tôi

Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy