Với tôi, cha trường tồn

Năm giờ sáng khung giờ mà tôi mặc định để đón bình minh, hơi sương vẫn còn ngái ngủ trên tán lá. Nơi ban công vẫn thế, những bông hoa xinh tươi khoe sắc đón chào ngày mới. Ở những dò lan già cỗi là những mầm non đang nhú lên kế thừa cho thế hệ trước. Thế hệ cha anh.


Chợt nhận ra cây cối, con người và muôn loài trong thế giới đều có chung cách tồn tại và duy trì nòi giống bảo toàn thế hệ mai sau. Phố của ngày chủ nhật còn ngái ngủ, những căn nhà còn đóng kín cửa. Nó như một thói quen, bình thường phố tỉnh giấc rất sớm. Người đi làm, người đi chợ tất bật. Hôm nay chủ nhật mọi người nán thêm trên chiếc giường sau một tuần lao động mệt nhọc. Trong dãy nhà trọ tồi tàn phía bên kia đường bà mẹ trẻ tay khệ nệ ôm túi đồ dành cho em bé, tay đẩy chiếc xe có nhóc tì bé nhỏ tay huơ huơ về phía căn phòng. Một ông bố ngồi trên xe lăn mở cửa, cảnh tượng thường ngày của đôi vợ chồng trẻ và đứa con trai bé nhỏ. Người chồng bị tai nạn mất đôi chân, cô vợ bán vé số vẫn đẩy đứa bé đi cùng. Khoé mắt tôi cay cay, đứa bé và gia đình nhỏ làm tôi nhớ về cha. Người đã cùng tôi năm tháng tuổi thơ trên cánh đồng đầy nắng. Cha tôi là một ông giáo nghèo, à mà ở thập niên tám mươi có ông giáo nào giàu đâu. Không như bây giờ thầy giáo đi xe hơi bóng bẩy, nhà cao cửa rộng. Ông giáo ngày ấy đồng lương không đủ mua gạo, gia đình tôi cứ chạy theo một vòng tròn luẩn quẩn. Ngày cha mẹ lãnh lương thì đi trả nợ, vài ngày kế tiếp thì có gạo ăn. Cuối tháng lại đi vay tiền đong gạo, đầu tháng lại tiếp tục đi trả nợ. Cha tôi vẫn vui miệng đó là khoản nợ luân hồi con ạ! Nợ tái sinh.


Thế rồi một ngày như mọi ngày cha tôi đi dạy về trên chiếc xe đạp Thống Nhất không phanh, không chuông, không gạc baga. Hôm nay khuôn mặt cha phấn khởi hơn thường lệ, ông lấy trong chiếc túi áo ra một quả ổi to chín mọng. Gia đình tôi sinh ra ở miền Trung, ngày đó hàng hoá không thông thương như bây giờ nên quê tôi chỉ có những quả ổi sẻ. Quả ổi to cũng chỉ bằng nắm tay em bé, còn đây quả ổi bằng cái bát ăn cơm. Màu vàng xanh chứng tỏ nó đã chín, mùi thơm thoang thoảng. Chúng tôi vây quanh cha để hỏi ở đâu mà cha có quả ổi to thế, nó có ngon không. Trong đầu của những đứa trẻ như chúng tôi lúc đó chỉ mong cha nhanh chóng cắt ra để thưởng thức quả ổi to tướng đó. Cha tôi nói rằng quả ổi là quà của một chú học sinh đi miền Nam về tặng cho cha để làm giống, không phải để ăn. Khuôn mặt chúng tôi lúc đó chùn lại vì nghĩ sẽ không được ăn quả ổi thơm ngon kia nhưng không. Cha tôi dùng dao cắt từng miếng phần cơm của quả ổi chia cho chúng tôi, miếng ổi dày cộm phầm cơm ăn rất giòn vị ngọt thanh. Lúc đó chúng tôi đều cảm nghĩ đây là quả ổi ngon nhất từ trước đến nay mà chúng tôi đã ăn. Cha tôi lấy phần ruột ổi đem rửa trong nước, rất nhiều hạt được cha tôi tách ra khỏi phần cơm ổi. Sau đó cha tôi đem đi ủ mầm, thời gian thấm thoắt trôi qua sau hai năm thì vườn ổi hơn ba mươi cây của cha đã cho ra quả bói. Cha tôi chăm chỉ bón phân, tưới nước. Chúng tôi thì cứ ra thăm quả ổi hàng ngày, chỉ mong sao chúng nhanh chín để cha cho ăn thoả thích. Năm đầu tiên mỗi cây chỉ được năm sáu trái nhưng đến mùa thứ hai khi cây đã lớn, nhà tôi có một vườn ổi gọi là ổi miền Nam chi chít trái. Chúng tôi lấy những chiếc túi nylon gói quả ổi lại, quả ổi được gói luôn to hơn quả bình thường và thường rất mềm. Hơn ba mươi cây ổi trái đầy cành, cha tôi sai chúng tôi mang biếu hàng xóm. Có nhiều hôm ổi chín nhiều quá mẹ tôi mang ra chợ bán, ngày đó ở quê ít ai mua trái cây nên giá bán cũng rất rẻ.


Cha mẹ tôi vẫn là nhà giáo nghèo nơi xóm nhỏ, khi nhà nước có những chế độ đãi ngộ nhà giáo tốt hơn thì cha và mẹ tôi lần lượt rời xa nhân thế. Chúng tôi mất cha, đành rời xa mảnh đất thân thương ngày bé để lên đường mưu cầu hạnh phúc. Cha tôi nằm lại nơi quê hương, biết rằng không ai tồn tại mãi mãi. Với tôi cha vẫn như ngày hôm qua ở đó bên vườn ổi xanh tươi.


Năm tháng cuộc đời trôi qua chúng tôi đã lớn, đã là những ông bố bà mẹ. Khi những đứa con thơ của mình đau ốm, hay đơn giản chỉ là bước chân nhỏ bé của con thơ vấp ngã. Cảm giác bao bọc yêu thương của tôi dành cho con trỗi dậy, nó giấy lên dòng cảm xúc như ngày thơ bé chúng tôi được bao bọc trong vòng tay cha mẹ.


Thế giới muôn màu, trong nhân gian to lớn luôn có những gia đình bé nhỏ. Ở đó luôn tồn tại tình yêu thương trời biển mà cha mẹ dành cho con cái. Trân quý những gì hôm nay để ngày mai chúng ta không còn phải hối tiếc. Giá mà…


Bầu trời có trong xanh hay u ám, thế giới có thể sẽ đổi thay. Duy chỉ có tình thương của đứng sinh thành dành cho con cái là trường tồn mãi mãi.


Hoà Bình Nguyễn.

Với tôi, cha trường tồn
Với tôi, cha trường tồn
Với tôi, cha trường tồn
Với tôi, cha trường tồn

Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy