TÂM SỰ CỦA NGƯỜI VỢ LÍNH Ở TUYẾN ĐẦU
“Hai tháng rồi phải không anh?
Hai tháng rồi, anh chưa về thăm mẹ
Căn nhà nhỏ gió lùa khe khẽ
Mẹ nhớ anh nhiều
Cứ ngơ ngẩn vào ra.
Bữa cơm cuối tuần thiếu vắng bóng cha
Con cứ hỏi em: Ba khi nào về hả mẹ?
Câu nói hồn nhiên rõ là con trẻ
Mẹ lại buồn gạt nước mắt thật nhanh.
Chống dịch trận này vất vả lắm phải không anh?
Kiểm soát đường mòn
Tăng cường chốt chặn
Phòng độc khử trùng
Chăm sóc người nhập cảnh
Anh ở tuyến đầu phải chấp nhận hy sinh.
Cái giá nào phải trả cho yên bình?
Chiều nay em nhận tin đồng đội anh kiệt sức
Những bữa cơm rừng
Những đêm ngủ đất
Biên giới xa nhà, xa mẹ xa cha.
Nhưng em biết Đất Việt của chúng ta
Bộ đội Cụ Hồ là niềm tin tất thắng
Nhìn các anh, dân mình yên tâm lắm
Trận chiến này mình quyết thắng nghe anh!
Kiều bào ta nhập cảnh trở về
Hẳn sẽ có người này người nọ
Kẻ đòi hỏi, người chê bai, kỳ thị
Anh cũng đừng buồn đừng giận nghe anh!
Bởi trở về trong ngàn vạn con người
Cũng chỉ có một vài người như thế
Dân Việt mình bao dung và tử tế
Họ sẽ hiểu thôi, mình chẳng phải nói nhiều.
Người Việt mình thương mến biết bao nhiêu
Giữa bão giông tình người bất biến
Họ sẽ hiểu và quay đầu hướng thiện
Nên anh đừng buồn đừng giận nghe anh!
Anh cứ yên tâm, nhà mình vẫn yên lành
Em chăm sóc mẹ già và con trẻ
Chỉ nhớ anh thôi nhưng sẽ là nỗi nhớ
Anh dũng kiên trinh của vợ lính ở tuyến đầu.”
Tác giả: Nguyễn Thị Kim Sen