Top 13 Bài thơ đáng đọc nhất của nhà thơ Tố Hữu

Lan Huong Nguyen 228631 2 Báo lỗi

Nhà thơ Tố Hữu được coi là một cánh chim đầu đàn của thơ ca Việt Nam hiện đại. Có những giai đoạn, thơ ông đã trở thành chỗ dựa tâm hồn cho mọi người. Sau đây, ... xem thêm...

  1. Tố Hữu, một trong những nhà thơ lớn của Việt Nam, đặc biệt nổi bật trong phong trào thơ cách mạng và văn học hiện thực xã hội. Phong cách thơ của ông có những đặc điểm nổi bật sau:

    • 1. Phong cách chính trị và cách mạng
      • Thơ Tố Hữu thường gắn liền với các chủ đề chính trị và cách mạng, phản ánh tinh thần đấu tranh và khát vọng tự do. Ông viết về các sự kiện lịch sử, phong trào cách mạng và lý tưởng cộng sản với sự nhiệt huyết và đam mê.
      • Ví dụ: "Từ ấy": Bài thơ này đánh dấu sự gia nhập của Tố Hữu vào Đảng Cộng sản và thể hiện sự chuyển mình từ một thanh niên yêu nước trở thành chiến sĩ cách mạng. Nội dung thơ diễn tả sự hồi sinh và giác ngộ chính trị của tác giả.
    • 2. Tính chất tự sự và tâm trạng
      • Nhiều bài thơ của Tố Hữu mang tính chất tự sự, thể hiện tâm trạng và cảm xúc cá nhân của tác giả. Ông thường chia sẻ những suy nghĩ, cảm xúc về cuộc sống, tình yêu, và những biến động xã hội.
      • Ví dụ: "Viếng lăng Bác": Bài thơ này thể hiện sự kính trọng và lòng biết ơn đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh, phản ánh sự xúc động sâu sắc và cảm nhận cá nhân của tác giả khi viếng thăm lăng Bác.
    • 3. Sử dụng ngôn ngữ và hình ảnh mạnh mẽ
      • Tố Hữu sử dụng ngôn ngữ mạnh mẽ và hình ảnh cụ thể để truyền tải cảm xúc và ý tưởng. Các hình ảnh trong thơ của ông thường rất sinh động và dễ cảm nhận, giúp làm nổi bật các chủ đề cách mạng và xã hội
      • Ví dụ: "Đất nước": Bài thơ này sử dụng hình ảnh của đất nước và các hình ảnh cụ thể để thể hiện tình yêu tổ quốc và sự đoàn kết của nhân dân trong cuộc kháng chiến chống ngoại xâm.
    • 4. Tính sử thi và chất trữ tình
      • Thơ Tố Hữu kết hợp giữa tính sử thi và chất trữ tình, làm nổi bật các sự kiện lịch sử và những cảm xúc sâu lắng. Ông thường viết về các cuộc chiến tranh, phong trào cách mạng với sự hào hùng nhưng cũng không thiếu sự trữ tình.
      • Ví dụ: "Tố Hữu": Tác phẩm này thể hiện sự kết hợp giữa chất sử thi và trữ tình, với những bài thơ về các sự kiện lịch sử và những cảm xúc cá nhân của tác giả.
    • 5. Nhân vật lịch sử và sự kiện
      • Nhiều bài thơ của Tố Hữu viết về các nhân vật lịch sử và sự kiện quan trọng trong quá trình đấu tranh cách mạng. Ông thường xuyên sử dụng các nhân vật lịch sử để truyền tải thông điệp và cảm xúc của mình.
      • Ví dụ: "Hồ Chí Minh": Bài thơ này viết về Chủ tịch Hồ Chí Minh, thể hiện lòng kính trọng và sự ngưỡng mộ của Tố Hữu đối với vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc.

    Một số bài thơ tiêu biểu:

    • "Từ ấy": Thể hiện sự giác ngộ chính trị của tác giả và sự gia nhập Đảng Cộng sản.
    • "Viếng lăng Bác": Diễn tả lòng kính trọng và tình cảm của tác giả đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh.
    • "Đất nước": Thể hiện tình yêu tổ quốc và sự đoàn kết trong cuộc kháng chiến.

    Phong cách thơ của Tố Hữu là sự kết hợp giữa tính cách mạng, trữ tình và sử thi, với ngôn ngữ mạnh mẽ và hình ảnh cụ thể. Ông đã để lại một di sản văn học sâu sắc và ảnh hưởng lớn trong văn học Việt Nam.


  2. Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác
    Đã thấy trong sương, hàng tre bát ngát
    Ôi, hàng tre xanh xanh, dọc bờ Hồ

    Lăng Bác vững bầu trời chân lý

    Chúng con đợi, trong ánh sáng tương lai
    Những mái đầu bạc bạc hồn Việt

    Bác nằm đây, trong lăng cao lạnh lẽo
    Vẫn sống mãi trong lòng người

    Đã bao năm, người đã ra đi
    Mà hình bóng vẫn sống mãi trong ta

    Chúng con bái Bác, trong nắng sớm, gió chiều

    Như ngàn đời, đất nước tôn thờ
    Như muôn đời, vững bầu trời chân lý
    Như tình yêu, sâu lắng muôn thuở


    Những đặc điểm nổi bật trong bài thơ:

    • Tôn vinh và kính trọng:
      • Bài thơ thể hiện sự kính trọng sâu sắc đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh, thể hiện lòng biết ơn và sự ngưỡng mộ của tác giả đối với vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc.
    • Hình ảnh cụ thể và sinh động:
      • Tố Hữu sử dụng các hình ảnh cụ thể như "hàng tre xanh xanh", "lăng Bác vững bầu trời chân lý" để tạo nên một bức tranh rõ nét về không gian viếng lăng và tôn vinh Bác.
    • Tính trữ tình và cảm xúc chân thành:
      • Bài thơ mang một chất trữ tình sâu lắng, với cảm xúc chân thành và sự xúc động của tác giả khi viếng thăm lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh.
    • Sự kết hợp giữa hiện thực và tình cảm:
      • Bài thơ kết hợp giữa sự mô tả hiện thực của lăng Bác và tình cảm cá nhân của tác giả. Điều này tạo nên một sự hòa quyện giữa cảm xúc và hình ảnh thực tế.
    • Tính dân tộc và tính sử thi:
      • Bài thơ không chỉ mang tính trữ tình mà còn chứa đựng tính dân tộc và sử thi, thể hiện lòng yêu nước và sự tôn thờ Bác, như một phần của lịch sử dân tộc.

    Tóm lại:

    "Viếng lăng Bác" của Tố Hữu là một tác phẩm cảm động và chân thành, thể hiện lòng kính trọng và tình cảm sâu sắc của tác giả đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh. Bài thơ không chỉ là sự ghi nhận công lao của Bác mà còn là biểu hiện của tình yêu quê hương và tinh thần dân tộc.

  3. Những con đường đều về nơi đất nước
    Là đây, nơi chúng tôi sống và yêu
    Là nơi chúng tôi ghi lại những dòng chữ
    Về đất nước mà tôi đã sống, đã yêu


    Là nơi máu của chúng tôi đã đổ
    Là nơi cha ông đã sống, đã chết
    Là nơi tôi và bạn đã đứng
    Và sẽ đứng, trong lòng quê hương


    Là nơi tiếng nói, những câu hát
    Những bài thơ, những nhạc khúc
    Là nơi mọi người đã sống, đã yêu
    Để rồi khi về, vẫn nhớ về


    Là nơi tâm hồn đã hòa quyện
    Là nơi giọt máu đã rơi
    Là nơi quê hương, nơi tự hào
    Là nơi những con đường đều về


    Những đặc điểm nổi bật trong bài thơ:

    • Tình yêu và tự hào về đất nước:
      • Bài thơ thể hiện tình yêu sâu sắc và lòng tự hào về đất nước. Tố Hữu diễn tả sự kết nối sâu đậm của cá nhân với quê hương và dân tộc.
    • Hình ảnh cụ thể và biểu cảm:
      • Thơ Tố Hữu sử dụng các hình ảnh cụ thể như "con đường", "máu của chúng tôi đã đổ", "những câu hát" để tạo nên bức tranh rõ nét về sự liên kết và tình yêu đối với đất nước.
    • Tính trữ tình và cảm xúc chân thành:
      • Bài thơ mang tính trữ tình sâu lắng, thể hiện cảm xúc chân thành và sự xúc động của tác giả đối với quê hương và dân tộc.
    • Sự hòa quyện giữa cá nhân và tập thể:
      • Tố Hữu kết hợp giữa cảm xúc cá nhân và tinh thần tập thể, phản ánh sự đoàn kết và lòng yêu nước không chỉ của bản thân mà của toàn dân tộc.
    • Tính sử thi và lịch sử:
      • Bài thơ không chỉ thể hiện tình cảm cá nhân mà còn có tính sử thi, ghi lại những sự kiện lịch sử và phong trào đấu tranh của dân tộc.

    Tóm lại:

    "Đất nước" của Tố Hữu là một tác phẩm cảm động và sâu sắc, phản ánh tình yêu tổ quốc và lòng tự hào về dân tộc. Bài thơ kết hợp giữa hình ảnh cụ thể, cảm xúc chân thành và tinh thần sử thi, thể hiện một cái nhìn toàn diện và sâu sắc về đất nước và lòng yêu nước.

  4. "Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ

    Mặt trời chân lý chói qua tim
    Hồn tôi là một vườn hoa lá
    Rất đậm hương và rộn tiếng chim...


    Tôi buộc lòng tôi với mọi người
    Để tình trang trải với trăm nơi
    Để hồn tôi với bao hồn khổ
    Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời


    Tôi đã là con của vạn nhà
    Là em của vạn kiếp phôi pha
    Là anh của vạn đầu em nhỏ
    Không áo cơm, cù bất cù bơ..."

    (7-1938)

    *Bài thơ này được sử dụng trong chương trình SGK Ngữ văn 11 từ 2007.


    Nội dung bài thơ: Từ ấy là bài thơ ngợi ca lí tưởng lí tưởng cách mạng; diễn tả niềm vui sướng của một chàng trai đang băn khoăn, bế tắc với cuộc đời bỗng có luồng ánh sáng mới, tươi đẹp, mạnh mẽ chiếu rọi khắp tâm hồn - ánh sáng của Đảng.


    Nguồn:

    1. Thơ Tố Hữu, NXB Giáo dục, 2003
    2. Tinh tuyển văn học Việt Nam (tập 7: Văn học giai đoạn 1900-1945), Trung tâm Khoa học xã hội và nhân văn quốc gia, NXB Khoa học xã hội, 2004
    Gọi điện
    Ngâm thơ bài Từ Ấy - Tố Hữu, giọng ngâm Huyền Trang
    Bài thơ: Từ ấy
    Bài thơ: Từ ấy
  5. "Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa

    Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa...
    Chiều nay con chạy về thăm Bác
    Ướt lạnh vườn cau, mấy gốc dừa!

    Con lại lần theo lối sỏi quen
    Đến bên thang gác, đứng nhìn lên
    Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa?
    Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!

    Bác đã đi rồi sao, Bác ơi!
    Mùa thu đang đẹp, nắng xanh trời
    Miền Nam đang thắng, mơ ngày hội
    Rước Bác vào thăm, thấy Bác cười!

    Trái bưởi kia vàng ngọt với ai
    Thơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài!
    Còn đâu bóng Bác đi hôm sớm
    Quanh mặt hồ in mây trắng bay...

    Ôi, phải chi lòng được thảnh thơi
    Năm canh bớt nặng nỗi thương đời
    Bác ơi, tim Bác mênh mông thế
    Ôm cả non sông, mọi kiếp người.

    Bác chẳng buồn đâu, Bác chỉ đau
    Nỗi đau dân nước, nỗi năm châu
    Chỉ lo muôn mối như lòng mẹ
    Cho hôm nay và cho mai sau...

    Bác sống như trời đất của ta
    Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa
    Tự do cho mỗi đời nô lệ
    Sữa để em thơ, lụa tặng già

    Bác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhà
    Miền Nam mong Bác, nỗi mong cha
    Bác nghe từng bước trên tiền tuyến
    Lắng mỗi tin mừng tiếng súng xa.

    Bác vui như ánh buổi bình minh
    Vui mỗi mầm non, trái chín cành
    Vui tiếng ca chung hoà bốn biển
    Nâng niu tất cả chỉ quên mình.

    Bác để tình thương cho chúng con
    Một đời thanh bạch, chẳng vàng son
    Mong manh áo vải hồn muôn trượng
    Hơn tượng đồng phơi những lối mòn.

    Ôi Bác Hồ ơi, những xế chiều
    Nghìn thu nhớ Bác biết bao nhiêu?
    Ra đi, Bác dặn: “Còn non nước...”
    Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều

    Bác đã lên đường theo tổ tiên
    Mác - Lênin, thế giới Người hiền
    Ánh hào quang đỏ thêm sông núi
    Dắt chúng con cùng nhau tiến lên!

    Nhớ đôi dép cũ nặng công ơn
    Yêu Bác, lòng ta trong sáng hơn
    Xin nguyện cùng Người vươn tới mãi
    Vững như muôn ngọn dải Trường Sơn."

    (6-9-1969)

    *Bài thơ này được sử dụng làm bài đọc thêm trong chương trình SGK Ngữ văn 12 từ 2007.


    Nội dung bài thơ: Bài thơ là lời tiễn biệt đầy xúc động và thành kính mà tác giả dành cho Hồ Chí Minh khi Bác qua đời vào 02/09/1969. Bài thơ cũng là lời điếu văn tiễn biệt vị cha già của dân tộc - con người vĩ đại cả đời hết lòng vì nhân dân... Một con người vĩ đại nhưng lại giản dị và vô cùng khiêm tốn.


    Nguồn: Ra trận, NXB Văn học, 1972

    BÁC ƠI (TỐ HỮU - MINH NGỌC)
    Bài thơ: Bác ơi
    Bài thơ: Bác ơi
  6. "Ngày Huế đổ máu,
    Chú Hà Nội về,
    Tình cờ chú cháu,
    Gặp nhau Hàng Bè.

    Chú bé loắt choắt,
    Cái xắc xinh xinh,
    Cái chân thoăn thoắt,
    Cái đầu nghênh nghênh,

    Ca-lô đội lệch,
    Mồm huýt sáo vang,
    Như con chim chích,
    Nhảy trên đường vàng...

    - “Cháu đi liên lạc,
    Vui lắm chú à.
    Ở đồn Mang Cá,
    Thích hơn ở nhà!”

    Cháu cười híp mí,
    Má đỏ bồ quân:
    - “Thôi, chào đồng chí!”
    Cháu đi xa dần...

    Cháu đi đường cháu,
    Chú lên đường ra,
    Ðến nay tháng sáu,
    Chợt nghe tin nhà.

    Ra thế,
    Lượm ơi!

    Một hôm nào đó,
    Như bao hôm nào,
    Chú đồng chí nhỏ,
    Bỏ thư vào bao,

    Vụt qua mặt trận,
    Ðạn bay vèo vèo,
    Thư đề “Thượng khẩn”,
    Sợ chi hiểm nghèo!

    Ðường quê vắng vẻ,
    Lúa trổ đòng đòng,
    Ca-lô chú bé,
    Nhấp nhô trên đồng...

    Bỗng loè chớp đỏ,
    Thôi rồi, Lượm ơi!
    Chú đồng chí nhỏ,
    Một dòng máu tươi!

    Cháu nằm trên lúa,
    Tay nắm chặt bông,
    Lúa thơm mùi sữa,
    Hồn bay giữa đồng.

    Lượm ơi, còn không?

    Chú bé loắt choắt,
    Cái xắc xinh xinh,
    Cái chân thoăn thoắt,
    Cái đầu nghênh nghênh.

    Ca-lô đội lệch,
    Mồm huýt sáo vang,
    Như con chim chích,
    Nhảy trên đường vàng..."
    (1949)


    Nội dung bài thơ: Bài thơ khắc họa hình ảnh chú bé Lượm hồn nhiên, vui tươi, yêu đời, hăng hái, dũng cảm tham gia kháng chiến. Đồng thời, bài thơ cũng là lời ca ngợi, là sự tôn trọng dành cho một sinh linh tuy tuổi còn nhỏ nhưng ý thức được trách nhiệm của bản thân đối với đất nước và sẵn sàng hoàn thành nghĩa vụ đó đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Lượm đã hi sinh nhưng hình ảnh của em còn mãi với quê hương, đất nước.


    Nguồn: Thơ Tố Hữu, NXB Giáo dục, 2003

    Bài thơ: Lượm
    Bài thơ: Lượm
    Bài thơ: Lượm
  7. (Tặng chị Trần Thị Lý anh dũng)

    "Em là ai? Cô gái hay nàng tiên
    Em có tuổi hay không có tuổi
    Mái tóc em đây, hay là mây là suối
    Đôi mắt em nhìn hay chớp lửa đêm giông
    Thịt da em hay là sắt là đồng?

    Cho tôi hôn bàn chân em lạnh ngắt
    Cho tôi nâng bàn tay em nắm chặt
    Ôi bàn tay như đôi lá còn xanh
    Trên mình em đau đớn cả thân cành

    Tỉnh lại em ơi, qua rồi cơn ác mộng
    Em đã sống lại rồi, em đã sống!
    Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung
    Không giết được em, người con gái anh hùng!

    Ôi trái tim em trái tim vĩ đại
    Còn một giọt máu tươi còn đập mãi
    Không phải cho em. Cho lẽ phải trên đời
    Cho quê hương em. Cho Tổ quốc, loài người!

    Từ cõi chết, em trở về, chói lọi
    Như buổi em đi, ngọn cờ đỏ gọi
    Em trở về, người con gái quang vinh
    Cả nước ôm em, khúc ruột của mình.

    Em đã sống, bởi vì em đã thắng
    Cả Nước bên em, quanh giường nệm trắng
    Hát cho em nghe như tiếng mẹ ngày xưa
    Sông Thu Bồn giọng hát đò đưa...

    Cả nước cho em, cho em tất cả
    Máu tiếp máu, cho lại hồng đôi má
    Cho mái tóc em xanh lại ngày xuân
    Cho thịt da em lại nở trắng ngần

    Em sẽ đứng trên đôi chân tuổi trẻ
    Đôi gót đỏ lại trở về quê mẹ
    Em sẽ đi, trên đường ấy thênh thang
    Như những ngày xưa, rực rỡ sao vàng!

    Ôi đôi mắt của em nhìn, rất đẹp
    Hãy sáng mãi niềm tin tươi ánh thép
    Như quê em Gò Nổi, Kỳ Lam
    Hỡi em, người con gái Việt Nam!"
    (7-12-1958)


    Nội dung bài thơ: Bài thơ được tác giả Tố Hữu sáng tác để dành tặng cho chị Trần Thị Lý. Chị - một người con gái chân yếu tay mềm nhưng lại mang trong mình một lòng yêu nước và trung thành với Tổ quốc vững chắc hơn bất kì ai. Bất kể phải những đau đớn từ những cực hình tra tấn mà bọn giặc làm với chị hòng moi được từ chị những thông tin "bổ béo", chị vẫn giữ vững tâm mình, giữ vững lòng mình, không hề lung lay dù chỉ một chút. Hậu quả của những tổn thương ấy thật quá sức chịu đựng đối với một người con gái. Thế nhưng, chị không than trách, càng không oán hận. Chị chỉ thêm phần tự hào vì bản thân đã làm được điều có ích cho Tổ quốc. Để đáp lại những mất mát không thể đong đếm bằng lời của chị Trần Thị Lý, Tố Hữu đã viết bài thơ này nhằm ca ngợi, đề cao cũng như bày tỏ lòng kính phục đối với người con gái phi thường ấy. Bài thơ cũng là để chứng minh được những người phụ nữ thời chống giặc tuy chân yếu tay mềm nhưng họ lại sở hữu một tâm hồn, một trái tim, một tinh thần vững chắc hơn bất kì ai.

    Ngâm thơ: Người con gái Việt Nam - Tố Hữu
    Bài thơ: Người con gái Việt Nam
    Bài thơ: Người con gái Việt Nam
  8. "Mình về mình có nhớ ta?
    Mười lăm năm ấy thiết tha mặn nồng.
    Mình về mình có nhớ không?
    Nhìn cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn.

    Tiếng ai tha thiết bên cồn
    Bâng khuâng trong dạ, bồn chồn bước đi
    Áo chàm đưa buổi phân ly
    Cầm tay nhau biết nói gì hôm nay...


    Mình đi, có nhớ những ngày
    Mưa nguồn suối lũ, những mây cùng mù?
    Mình về, có nhớ chiến khu
    Miếng cơm chấm muối, mối thù nặng vai?
    Mình về, rừng núi nhớ ai
    Trám bùi để rụng, măng mai để già
    Mình đi, có nhớ những nhà
    Hắt hiu lau xám, đậm đà lòng son
    Mình về, còn nhớ núi non
    Nhớ khi kháng Nhật, thuở còn Việt Minh
    Mình đi, mình có nhớ mình
    Tân Trào, Hồng Thái, mái đình cây đa?


    Ta với mình, mình với ta
    Lòng ta sau trước mặn mà đinh ninh
    Mình đi, mình lại nhớ mình
    Nguồn bao nhiêu nước nghĩa tình bấy nhiêu...
    Nhớ gì như nhớ người yêu
    Trăng lên đầu núi, nắng chiều lưng nương
    Nhớ từng bản khói cùng sương

    Sớm khuya bếp lửa người thương đi về.
    Nhớ từng rừng nứa bờ tre
    Ngòi Thia sông Ðáy, suối Lê vơi đầy
    Ta đi, ta nhớ những ngày
    Mình đây ta đó, đắng cay ngọt bùi...

    Thương nhau, chia củ sắn lùi
    Bát cơm sẻ nửa, chăn sui đắp cùng
    Nhớ người mẹ nắng cháy lưng
    Ðịu con lên rẫy bẻ từng bắp ngô
    Nhớ sao lớp học i tờ
    Ðồng khuya đuốc sáng những giờ liên hoan
    Nhớ sao ngày tháng cơ quan
    Gian nan đời vẫn ca vang núi đèo.
    Nhớ sao tiếng mõ rừng chiều
    Chày đêm nện cối đều đều suối xa...


    Ta về, mình có nhớ ta
    Ta về ta nhớ những hoa cùng người
    Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
    Ðèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng.
    Ngày xuân mơ nở trắng rừng
    Nhớ người đan nón chuốt từng sợi giang
    Ve kêu rừng phách đổ vàng
    Nhớ cô em gái hái măng một mình
    Rừng thu trăng rọi hoà bình
    Nhớ ai tiếng hát ân tình thuỷ chung.

    Nhớ khi giặc đến giặc lùng
    Rừng cây núi đá ta cùng đánh Tây
    Núi giăng thành luỹ sắt dày
    Rừng che bộ đội rừng vây quân thù
    Mênh mông bốn mặt sương mù
    Ðất trời ta cả chiến khu một lòng.

    Ai về ai có nhớ không?
    Ta về ta nhớ Phủ Thông, đèo Giàng
    Nhớ sông Lô, nhớ phố Ràng
    Nhớ từ Cao-Lạng nhớ sang Nhị Hà...
    Những đường Việt Bắc của ta
    Ðêm đêm rầm rập như là đất rung
    Quân đi điệp điệp trùng trùng
    Ánh sao đầu súng bạn cùng mũ nan
    Dân công đỏ đuốc từng đoàn
    Bước chân nát đá, muôn tàn lửa bay.
    Nghìn đêm thăm thẳm sương dày
    Ðèn pha bật sáng như ngày mai lên.
    Tin vui chiến thắng trăm miềm
    Hoà Bình, Tây Bắc, Ðiện Biên vui về
    Vui từ Ðồng Tháp, An Khê
    Vui lên Việt Bắc, đèo De, núi Hồng.


    Ai về ai có nhớ không?
    Ngọn cờ đỏ thắm gió lồng cửa hang.
    Nắng trưa rực rỡ sao vàng
    Trung ương, Chính phủ luận bàn việc công
    Ðiều quân chiến dịch thu đông
    Nông thôn phát động, giao thông mở đường
    Giữ đê, phòng hạn, thu lương
    Gửi dao miền ngược, thêm trường các khu...

    Ở đâu u ám quân thù
    Nhìn lên Việt Bắc: Cụ Hồ sáng soi
    Ở đâu đau đớn giống nòi
    Trông về Việt Bắc mà nuôi chí bền.
    Mười lăm năm ấy ai quên
    Quê hương cách mạng dựng nên Cộng hoà
    Mình về mình lại nhớ ta
    Mái đình Hồng Thái cây đa Tân Trào.


    Nước trôi nước có về nguồn
    Mây đi mây có cùng non trở về?
    Mình về, ta gửi về quê
    Thuyền nâu trâu mộng với bè nứa mai
    Nâu này nhuộm áo không phai
    Cho lòng thêm đậm cho ai nhớ mình
    Trâu về, xanh lại Thái Bình
    Nứa mai gài chặt mối tình ngược xuôi.


    Nước trôi, lòng suối chẳng trôi
    Mây đi mây vẫn nhớ hồi về non
    Ðá mòn nhưng dạ chẳng mòn
    Chàm nâu thêm đậm, phấn son chẳng nhoà.
    Nứa mai mình gửi quê nhà
    Nước non đâu cũng là ta với mình
    Thái Bình đồng lại tươi xanh
    Phên nhà lại ấm, mái đình lại vui...


    Mình về thành thị xa xôi
    Nhà cao, còn thấy núi đồi nữa chăng?
    Phố đông, còn nhớ bản làng
    Sáng đèn, còn nhớ mảnh trăng giữa rừng?
    Mình đi, ta hỏi thăm chừng
    Bao giờ Việt Bắc tưng bừng thêm vui?


    Ðường về, đây đó gần thôi!
    Hôm nay rời bản về nơi thị thành
    Nhà cao chẳng khuất non xanh
    Phố đông, càng giục chân nhanh bước đường.
    Ngày mai về lại thôn hương
    Rừng xưa núi cũ yêu thương lại về
    Ngày mai rộn rã sơn khê
    Ngược xuôi tàu chạy, bốn bề lưới giăng.
    Than Phấn Mễ, thiếc Cao Bằng
    Phố phường như nấm như măng giữa trời
    Mái trường ngói mới đỏ tươi.
    Chợ vui trăm nẻo về khơi luồng hàng
    Muối Thái Bình ngược Hà Giang
    Cày bừa Ðông Xuất, mía đường tỉnh Thanh
    Ai về mua vại Hương Canh
    Ai lên mình gửi cho anh với nàng
    Chiếu Nga Sơn, gạch Bát Tràng
    Vải tơ Nam Ðịnh, lụa hàng Hà Ðông
    Áo em thêu chỉ biếc hồng
    Mùa xuân ngày hội lùng tùng thêm tươi
    Còn non, còn nước, còn trời
    Bác Hồ thêm khoẻ, cuộc đời càng vui!


    Mình về với Bác đường xuôi
    Thưa giùm Việt Bắc không nguôi nhớ Người
    Nhớ ông Cụ mắt sáng ngời
    Áo nâu túi vải đẹp tươi lạ thường!
    Nhớ Người những sáng tinh sương
    Ung dung yên ngựa trên đường suối reo
    Nhớ chân Người bước lên đèo
    Người đi rừng núi trông theo bóng Người...


    Lòng ta ơn Ðảng đời đời
    Ngược xuôi đôi mặt một lời song song.
    Ngàn năm xưa nước non Hồng
    Còn đây ơn Ðảng nối dòng dài lâu
    Ngàn năm non nước mai sau
    Ðời đời ơn Ðảng càng sâu càng nồng.

    Cầm tay nhau hát vui chung
    Hôm sau mình nhé, hát cùng Thủ đô."

    (10-1954)


    Nội dung bài thơ: Chiến dịch Điện Biên Phủ kết thúc thắng lợi, tháng 7-1954, Hiệp định Genever về Đông Dương được kí kết. Hoà bình lập lại, miền Bắc nước ta được giải phóng và bắt tay vào sự nghiệp xây dựng cuộc sống mới. Một trang sử mới của đất nước được mở ra. Tháng 10-1954, những người kháng chiến từ cân cứ miền núi trở về miền xuôi, Trung ương Đảng và Chính phủ rời chiến khu Việt Bắc về lại thủ đô. Nhân sự kiện thời sự có tính lịch sử ấy, Tố Hữu sáng tác bài thơ Việt Bắc. Bài thơ có hai phần: phần đầu tái hiện những kỉ niệm cách mạng và kháng chiến, phần sau gợi viễn cảnh tươi sáng của đất nước và ngợi ca công ơn của Đảng, Bác Hồ đối với dân tộc.


    *Trích đoạn bài thơ này từ đầu tới câu “Mái đình Hồng Thái, cây đa Tân Trào” được sử dụng trong các chương trình SGK Văn học 12 giai đoạn 1990-2006, SGK Ngữ văn 12 từ 2007.


    Nguồn:
    1. Việt Bắc, NXB Văn học, 1962
    2. Thơ Tố Hữu, NXB Giáo dục, 2003

    Việt Bắc-Tố Hữu
    Bài thơ: Việt Bắc
    Bài thơ: Việt Bắc
  9. "I

    Tin về nửa đêm
    Hoả tốc hoả tốc
    Ngựa bay lên dốc
    Đuốc chạy sáng rừng
    Chuông reo tin mừng
    Loa kêu từng cửa
    Làng bản đỏ đèn, đỏ lửa...

    Hoan hô chiến sĩ Điện Biên
    Hoan hô đồng chí Võ Nguyên Giáp!
    Sét đánh ngày đêm xuống đầu giặc Pháp!
    Vinh quang Tổ quốc chúng ta
    Nước Việt Nam dân chủ cộng hoà
    Vinh quang Hồ Chí Minh, Cha của chúng ta ngàn năm sống mãi
    Quyết chiến quyết thắng, cờ đỏ sao vàng vĩ đại

    Kháng chiến ba nghìn ngày
    Không đêm nào vui bằng đêm nay
    Đêm lịch sử Điện Biên sáng rực
    Trên đất nước, như
    Huân chương trên ngực
    Dân tộc ta dân tộc anh hùng!

    Điện Biên vời vợi nghìn trùng
    Mà lòng bốn biển nhịp cùng lòng ta
    Đêm nay bè bạn gần xa
    Tin về chắc cũng chan hoà vui chung.

    II

    Hoan hô chiến sĩ Điện Biên
    Chiến sĩ anh hùng
    Đầu nung lửa sắt
    Năm mươi sáu ngày đêm khoét núi, ngủ hầm, mưa dầm, cơm vắt
    Máu trộn bùn non
    Gan không núng
    Chí không mòn!
    Những đồng chí thân chôn làm giá súng
    Đầu bịt lỗ châu mai
    Băng mình qua núi thép gai
    Ào ào vũ bão,
    Những đồng chí chèn lưng cứu pháo
    Nát thân, nhắm mắt, còn ôm...
    Những bàn tay xẻ núi lăn bom
    Nhất định mở đường cho xe ta lên chiến trường tiếp viện

    Và những chị, những anh ngày đêm ra tiền tuyến
    Mấy tầng mây gió lớn mưa to
    Dốc Pha Đin, chị gánh anh thồ
    Đèo Lũng Lô, anh hò chị hát
    Dù bom đạn xương tan, thịt nát
    Không sờn lòng, không tiếc tuổi xanh...
    Hỡi các chị, các anh
    Trên chiến trường ngã xuống
    Máu của anh chị, của chúng ta không uổng
    Sẽ xanh tươi đồng ruộng Việt Nam
    Mường Thanh, Hồng Cúm, Him Lam
    Hoa mơ lại trắng, vườn cam lại vàng...

    III

    Lũ chúng nó phải hàng, phải chết
    Quyết trận này quét sạch Điện Biên!
    Quân giặc điên
    Chúng bay chui xuống đất
    Chúng bay chạy đằng trời?
    Trời không của chúng bay
    Đạn ta rào lưới sắt!
    Đất không của chúng bay
    Đai thép ta thắt chặt!

    Của ta trời đất đêm ngày
    Núi kia, đồi nọ, sông này của ta
    Chúng bay chỉ một đường ra
    Một là tử địa, hai là tù binh
    Hạ súng xuống rùng mình run rẩy
    Nghe pháo ta lừng lẫy thét gầm!
    Nghe trưa nay tháng năm, mùng bảy
    Trên đầu bay thác lửa hờn căm
    Trông: Bốn mặt luỹ hầm sụp đổ
    Tướng quân bay lố nhố cờ hàng
    Trông: Chúng ta cờ đỏ sao vàng
    Rực trời đất Điện Biên toàn thắng!
    Hoan hô chiến sĩ Điện Biên!

    Tiếng reo núi vọng sông rền
    Đêm nay chắc cũng về bên Bác Hồ
    Bác đang cúi xuống bản đồ
    Chắc là nghe tiếng quân hò quân reo...
    Từ khi vượt núi qua đèo
    Ta đi, Bác vẫn nhìn theo từng ngày
    Tin về mừng thọ đêm nay
    Chắc vui lòng Bác giờ này đợi trông!

    IV

    Đồng chí Phạm Văn Đồng
    Ở bên đó, chắc đêm nay không ngủ
    Tin đây Anh, Điện Biên Phủ hoàn thành
    Ngày mai, vào cuộc đấu tranh
    Nhìn xuống mặt bọn Bi-đôn, Smít
    Anh sẽ nói: “Thực dân, phát xít
    Đã tàn rồi!
    Tổ quốc chúng tôi
    Muốn độc lập hoà bình trở lại
    Không muốn lửa bom đổ
    xuống đầu con cái
    Nước chúng tôi và nước các anh
    Nếu còn say máu chiến tranh
    Ở Việt Nam, các anh nên nhớ
    Tre đã thành chông, sông là sông lửa
    Và trận thắng Điện Biên
    Cũng mới là bài học đầu tiên!”

    (5-1954)


    Nội dung bài thơ: Ngày Giải phóng Điện Biên, bộ đội ta tiến quân trở về là ngày 7-5-1954, thì ngày 11-5-1954, báo Nhân dân đã in trang trọng trên trang nhất bài thơ này của Tố Hữu. Có nghĩa là, từ khi viết cho đến lúc bài thơ ra mắt hàng triệu độc giả chỉ vẻn vẹn có bốn ngày.

    Cả bài thơ mang một tiết tấu nhanh, mạnh; khoẻ ào ào như sóng reo, thác cuốn, lửa cháy và bão táp. Câu, chữ trong thơ là câu chữ dân giã, dễ hiểu, mang hàm lượng thông tin rất cao. Sắc độ chính, xuyên suốt bài thơ là tiếng reo vui, hân hoan chiến thắng. Bài thơ là bức tranh bằng chữ, tái hiện sinh động cảm xúc vui mừng khôn xiết của những con người Việt Nam ngày chiến dịch Điện Biên Phủ thành công.

    Hoan hô chiến sĩ Điện Biên (Tố Hữu)
    Bài thơ: Hoan hô chiến sĩ Điện Biên
    Bài thơ: Hoan hô chiến sĩ Điện Biên
    Vân Nhi 2021-12-02 23:36:34
    Xúc động quá
  10. "Ta đi giữa ban ngày
    Trên đường cái, ung dung ta bước.
    Đường ta rộng thênh thang tám thước
    Đường Bắc Sơn, Đình Cả, Thái Nguyên
    Đường qua Tây Bắc, đường lên Điện Biên
    Đường cách mạng, dài theo kháng chiến...
    Đến hôm nay đường xuôi về biển
    Mới tinh khôi màu đất đỏ tươi
    Đẹp vô cùng, Tổ quốc ta ơi!
    Rừng cọ đồi chè, đồng xanh ngào ngạt
    Nắng chói sông Lô, hò ô tiếng hát
    Chuyến phà dào dạt bến nước Bình Ca...

    Ai qua Phú Thọ
    Ai xuôi Trung Hà
    Ai về Hưng Hoá
    Ai xuống khu Ba
    Ai vào khu Bốn
    Đường ta đó, tự do cuồn cuộn
    Bốt đồn Tây đã cuốn sạch rồi!
    Sông Thao nao nức sóng dồi
    Ai về Hà Nội thì xuôi cùng thuyền.
    Ờ, đã chín năm rồi đấy nhỉ!
    Kháng chiến ba ngàn ngày không nghỉ
    Bắp chân, đầu gối vẫn săn gân.
    Ngẩng đầu lên: trong sáng tuyệt trần
    Tháng Tám mùa thu xanh thẳm
    Mây nhởn nhơ bay
    Hôm nay ngày đẹp lắm!
    Mây của ta, trời thẳm của ta
    Nước Việt Nam Dân chủ cộng hoà!

    Đã tan tác những bóng thù hắc ám
    Đã sáng lại trời thu tháng Tám
    Trên đường ta về lại Thủ đô
    Cờ đỏ bay quanh tóc bạc Bác Hồ!
    Mẹ ơi, lau nước mắt
    Làng ta giặc chạy rồi!
    Tre làng ta lại mọc
    Chuối vườn ta xanh chồi
    Trâu ta ra bãi ra đồi
    Đồng ta lại hát hơn mười năm xưa...
    Các em ơi, đã học chưa?
    Các anh dựng cho em trường mới nữa.
    Chúng nó chẳng còn mong giội lửa
    Trường của em đứng giữa đồi quang
    Tiếng các em thánh thót quanh làng.
    Ai đi Nam Bộ
    Tiền Giang, Hậu Giang
    Ai vô thành phố
    Hồ Chí Minh
    Rực rỡ tên vàng.

    Ai về thăm Bưng biền Đồng Tháp
    Việt Bắc miền Nam, mồ ma giặc Pháp
    Nơi chôn rau cắt rốn của ta!
    Ai đi Nam – Ngãi, Bình Phú, Khánh Hoà
    Ai vô Phan Rang, Phan Thiết
    Ai lên Tây Nguyên,
    Kông Tum, Đắc Lắc
    Khu Năm, dằng dặc khúc ruột miền Trung
    Ai về với quê hương ta tha thiết
    Sông Hương, Bến Hải, Cửa Tùng...

    Ai vô đó, với đồng bào, đồng chí
    Nói với Nửa - Việt Nam yêu quý
    Rằng: Nước ta là của chúng ta
    Nước Việt Nam dân chủ cộng hoà!
    Chúng ta, con một cha, nhà một nóc
    Thịt với xương, tim óc dính liền.

    Dù ai nói ngả nói nghiêng
    Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân
    Dù ai rào giậu ngăn sân
    Lòng ta vẫn giữ là dân Cụ Hồ!

    Ta đã lớn lên rồi trong khói lửa
    Chúng nó chẳng còn mong được nữa
    Chặn bàn chân một dân tộc anh hùng
    Những bàn chân từ than bụi, lầy bùn
    Đã bước dưới mặt trời cách mạng.
    Những bàn chân của Hóc Môn, Ba Tơ, Cao Lạng
    Lừng lẫy Điện Biên, chấn động địa cầu
    Những bàn chân đã vùng dậy đạp đầu
    Lũ chúa đất xuống bùn đen vạn kiếp!

    Ta đi tới, trên đường ta bước tiếp,
    Rắn như thép, vững như đồng.
    Đội ngũ ta trùng trùng điệp điệp
    Cao như núi, dài như sông
    Chí ta lớn như biển Đông trước mặt!

    Ta đi tới, không thể nào chia cắt
    Mục Nam quan đến bãi Cà Mau
    Trời ta chỉ một trên đầu
    Bắc nam liền một biển

    Lòng ta không giới tuyến
    Lòng ta chung một cụ Hồ
    Lòng ta chung một Thủ đô
    Lòng ta chung một cơ đồ Việt Nam!"
    (8-1954)


    Nội dung bài thơ: Bài thơ sử dụng nhiều động từ mạnh nhằm khẳng định quyết tâm, ý chị xây dựng và phát triển đất nước ngày một vững chắc, tốt đẹp, giàu mạnh của nhân dân Việt Nam.


    Nguồn: Thơ Tố Hữu, NXB Giáo dục, 2003

    Bài Thơ: Ta Đi Tới - Thơ Tố Hữu
    Bài thơ: Ta đi tới
    Bài thơ: Ta đi tới
  11. "Tôi viết bài thơ xuân

    Nghìn chín trăm sáu mốt
    Cành táo đầu hè rung rinh quả ngọt
    Nắng soi sương giọt long lanh...
    Rét nhiều nên ấm nắng hanh
    Đắng cay lắm mới ngọt lành đó chăng?
    Giã từ năm cũ bâng khuâng
    Đã nghe xuân mới lâng lâng lạ thường!

    ***

    Chào xuân đẹp! Có gì vui đấy
    Hỡi em yêu? Mà má em đỏ dậy
    Như buổi đầu hò hẹn, say mê
    Anh nắm tay em, sôi nổi, vụng về
    Mà nói vậy: "Trái tim anh đó
    Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ:
    Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều
    Phần cho thơ, và phần để em yêu..."
    Em xấu hổ: "Thế cũng nhiều anh nhỉ!"
    Rồi hai đứa hôn nhau, hai người đồng chí
    Dắt nhau đi, cho đến sáng mai nay
    Anh đón em về, xuân cũng đến trong tay!

    ***

    Ôi tiếng hót vui say con chim chiền chiện
    Trên đồng lúa chiêm xuân chao mình bay liệng
    Xuân ơi xuân, vui tới mông mênh
    Biển vui dâng sóng trắng đầu ghềnh
    Thơ đã hát, mát trong lời chúc:
    Đường lên hạnh phúc rộng thênh thênh
    Tam Đảo, Ba Vì vui núi xuân xanh...
    Chào 61! Đỉnh cao muôn trượng
    Ta đứng đây, mắt nhìn bốn hướng
    Trông lại nghìn xưa, trông tới mai sau
    Trông Bắc trông Nam, trông cả địa cầu!
    Trải qua một cuộc bể dâu
    Câu thơ còn đọng nỗi đau nhân tình
    Nổi chìm kiếp sống lênh đênh
    Tố Như ơi, lệ chảy quanh thân Kiều!
    Nghe hồn Nguyễn Trãi phiêu diêu
    Tiếng gươm khua, tiếng thơ kêu xé lòng...
    Ôi tiếng của cha ông thuở trước
    Xin hát mừng non nước hôm nay:
    Một vùng trời đất trong tay
    Dẫu chưa toàn vẹn, cũng bay cờ hồng!
    Việt Nam, dân tộc anh hùng
    Tay không mà đã thành công nên người!
    Có gì đẹp trên đời hơn thế
    Người yêu người sống để yêu nhau
    Đảng cho ta trái tim giàu
    Thẳng lưng mà bước, ngẩng đầu mà bay!

    ***

    Đời vui đó, hôm nay mở cửa
    Như dãy hàng bách hoá của ta
    Hỡi những người yêu, hãy ghé mua hoa
    Và đến đó, sắm ít quà lễ cưới:
    Lụa Nam Định đẹp tươi mát rượi
    Lược Hàng Đào chải mái tóc xanh!
    Ta còn nghèo, phố chật nhà gianh
    Nhưng cũng đủ vài tranh treo Tết...
    Đời vui đó, tiếng ca Đoàn kết
    Ta nắm tay nhau xây lại đời ta
    Ruộng lúa, đồng khoai, nương sắn, vườn cà
    Chuồng lợn, bầy gà, đàn rau, ao cá
    Dọn tí phân rơi, nhặt từng ngọn lá
    Mỗi hòn than, mẩu sắn, cân ngô
    Ta nâng niu gom góp dựng cơ đồ!

    ***

    Ồ thích thật, bài thơ miền Bắc
    Rất tự do nên tươi nhạc, tươi vần
    Cả không gian như xích lại gần
    Thời gian cũng quên tuần quên tháng.
    Đời trẻ lại. Tất cả đều cách mạng!
    Rũ sạch cô đơn, riêng lẻ, bần cùng
    Quê hương ta rộn rã cuộc vui chung
    Người hợp tác nên lúa dày thêm đó.
    Đường nở ngực. Những hàng dương liễu nhỏ
    Đã lên xanh như tóc tuổi mười lăm
    Xuân ơi Xuân, em mới đến dăm năm
    Mà cuộc sống đã tưng bừng ngày hội
    Như hôm nay, giữa công trường đỏ bụi
    Những đoàn xe vận tải nối nhau đi
    Hồng Quảng, Lào Cai, Thái Nguyên, Việt Trì
    Tên đất nước reo vui bao tiếng gọi...

    ***

    Nào đi tới! Bác Hồ ta nói
    Phút giao thừa, tiếng hát đêm xuân
    Kế hoạch năm năm. Mời những đoàn quân
    Mời những bàn chân, tiến lên phía trước.
    Tất cả dưới cờ, hát lên và bước!
    Đi ta đi! Khai phá rừng hoang
    Hỏi núi non cao, đâu sắt đâu vàng?
    Hỏi biển khơi xa, đâu luồng cá chạy?
    Sông Đà, sông Lô, sông Hồng, sông Chảy
    Hỏi đâu thác nhảy, cho điện quay chiều?
    Hỡi những người trai, những cô gái yêu
    Trên những đèo mây, những tầng núi đá
    Hai bàn tay ta hãy làm tất cả!
    Xuân đã đến rồi. Hối hả tương lai
    Khói những nhà máy mới ban mai...

    ***

    Tôi viết cho ai bài thơ 61?
    Đêm đã khuya rồi, rét về tê buốt
    Hà Nội rì rầm... Còi thổi ngoài ga
    Một chuyến tàu chuyển bánh đi xa
    Tiếng xình xịch, chạy dọc đường Nam Bộ...
    Ôi đâu phải con tàu! Trái tim ta đó
    Tiếng đập thình thình, muốn vỡ làm đôi!
    Ta biết em rất khoẻ, tim ơi
    Không khóc đấy. Nhưng sao mà nóng bỏng
    Như lửa cháy trong lòng ta gió lộng?
    Mấy hôm nay, như đứa nhớ nhà
    Ta vẩn vơ hoài, rạo rực, vào ra
    Nghe tiếng mõ và nghe tiếng súng
    Miền Nam dậy, hò reo náo động!
    Ba con tôi đã ngủ lâu rồi
    Còn bao nhiêu chưa được ngủ trong nôi
    Miền Bắc thiên đường của các con tôi!
    Gà gáy sáng. Thơ ơi, mang cánh lửa
    Hãy bay đi! Con chim kêu trước cửa
    Thêm một ngày xuân đến. Bình minh
    Cành táo đầu hè quả ngọt rung rinh
    Như hạnh phúc đơn sơ, ước mơ nho nhỏ
    Treo trước mắt của loài người ta đó:
    Hoà bình
    Ấm no
    Cho
    Con người
    Sung sướng
    Tự do!"

    (24-1-1961)


    Nội dung bài thơ: Sau kế hoạch 3 năm 1958 - 1960, miền Bắc “khôi phục kinh tế, hàn gắn vết thương chiến tranh”, bước vào kế hoạch 5 năm lần thứ nhất (1961 - 1965) phát triển kinh tế XHCN, cả miền Bắc rộn rã những công trường. Mang cảm hứng chung ấy và bằng dự cảm của người “thi sĩ sử thi”, Tố Hữu có Bài ca mùa xuân 1961 gồm 7 đoạn với 122 câu.

    Bài ca Xuân 61 - Tố Hữu - Châu Loan ngâm
    Bài thơ: Bài ca mùa xuân 1961
    Bài thơ: Bài ca mùa xuân 1961
  12. "Ai về thăm mẹ quê ta

    Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm...
    Bầm ơi có rét không bầm!
    Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn
    Bầm ra ruộng cấy bầm run
    Chân lội dưới bùn, tay cấy mạ non
    Mạ non bầm cấy mấy đon
    Ruột gan bầm lại thương con mấy lần.
    Mưa phùn ướt áo tứ thân
    Mưa bao nhiêu hạt, thương bầm bấy nhiêu!
    Bầm ơi, sớm sớm chiều chiều
    Thương con, bầm chớ lo nhiều bầm nghe!
    Con đi trăm núi ngàn khe
    Chưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầm
    Con đi đánh giặc mười năm
    Chưa bằng khó nhọc đời bầm sáu mươi.
    Con ra tiền tuyến xa xôi
    Yêu bầm yêu nước, cả đôi mẹ hiền.
    Nhớ thương con bầm yên tâm nhé
    Bầm của con, mẹ Vệ quốc quân.
    Con đi xa cũng như gần
    Anh em đồng chí quây quần là con.
    Bầm yêu con, yêu luôn đồng chí
    Bầm quý con, bầm quý anh em.
    Bầm ơi, liền khúc ruột mềm
    Có con có mẹ, còn thêm đồng bào
    Con đi mỗi bước gian lao
    Xa bầm nhưng lại có bao nhiêu bầm!
    Bao bà cụ từ tâm như mẹ
    Yêu quý con như đẻ con ra.
    Cho con nào áo nào quà
    Cho củi con sưởi, cho nhà con ngơi.
    Con đi, con lớn lên rồi
    Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con!
    Nhớ con, bầm nhé đừng buồn
    Giặc tan, con lại sớm hôm cùng bầm.
    Mẹ già tóc bạc hoa râm
    Chiều nay chắc cũng nghe thầm tiếng con..."

    (1948)


    Nội dung bài thơ: Bài thơ khắc hoạ hình ảnh người mẹ qua trí nhớ, kỉ niệm trong tâm tưởng người chiến sĩ xa nhà, xa quê. Qua đó thể hiện tình cảm thắm thiết, sâu nặng của người chiến sĩ đối với người mẹ của mình khi phải đành lòng chấp nhận rời xa mẹ vì nghiệp lớn của đất nước.

    Bầm ơi - Tố Hữu - NSND Trần Thị Tuyết
    Bài thơ: Bầm ơi!
    Bài thơ: Bầm ơi!
  13. "Những đêm hè

    Khi ve ve
    Đã ngủ
    Tôi lắng nghe
    Trên đường Trần Phú
    Tiếng chổi tre
    Xao xác hàng me
    Tiếng chổi tre
    Đêm hè
    Quét rác...

    Những đêm đông
    Khi cơn dông
    Vừa tắt
    Tôi đứng trông
    Trên đường lặng ngắt
    Chị lao công
    Như sắt
    Như đồng
    Chị lao công
    Đêm đông
    Quét rác...

    Sáng mai ra
    Gánh hàng hoa
    Xuống chợ
    Hoa Ngọc Hà
    Trên đường rực nở
    Hương bay xa
    Thơm ngát
    Đường ta
    Nhớ nghe hoa
    Người quét rác
    Đêm qua.

    Nhớ em nghe
    Tiếng chổi tre
    Chị quét
    Những đêm hè
    Đêm đông gió rét
    Tiếng chổi tre
    Sớm tối
    Đi về
    Giữ sạch lề
    Đẹp lối
    Em nghe!"

    (6-1960)


    Nội dung bài thơ: Bài thơ chứa đựng sự kính trọng, biết ơn sâu sắc của tác giả Tố Hữu đối với những người quét rác trên đường phố. Thoạt nhìn, có lẽ ai cũng cho rằng đấy là một nghề bình thường, thậm chí là tầm thường. Nhưng nào có ai biết rằng, khi đường phố tấp nập người qua lại và thậm chí khi đường phố lặng im về đêm, tiếng chổi tre của những người quét rác ấy vẫn vang lên đều đều một cách chăm chỉ. Chính những con người cống hiến thầm lặng đó đã góp phần giữ gìn và duy trì sự "xanh - sạch - đẹp" cho phố phường, xã tắc, cho đất nước. Nếu thiếu đi những con người đáng kính như thế, Việt Nam ta làm sao có thể trở thành một nơi đáng đến thăm trong mắt bè bạn quốc tế như hiện nay?

    Tiếng Chổi Tre - Tố Hữu
    Bài thơ: Tiếng chổi tre
    Bài thơ: Tiếng chổi tre



Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy