Top 11 Câu chuyện cảm động nhất về phụ nữ nhân ngày 8/3
Có những câu chuyện, khi đọc lên, lòng ta cảm thấy nao nao và xót xa, nhất là vào những lúc người ta đang chuẩn bị rộn ràng cho ngày mùng 8/3 (Ngày Quốc tế Phụ ... xem thêm...nữ). Trong hạnh phúc ngập tràn của ngày Lễ vinh danh này, chúng ta thường bắt gặp những thân phận phụ nữ cô đơn và nghèo khó. Cả một cuộc đời lầm lũi, đơn độc, người ta chỉ biết cho đi và không bao giờ mong được nhận lại. Bạn đã bao giờ thực sự quan tâm đến những người phụ nữ bên cạnh mình? Họ là người cho bạn cuộc sống này và dạy bạn cách sống. Vì vậy bạn hãy biết trân trọng họ! Nhân ngày 8/3 mời các bạn đọc và cảm nhận những câu chuyện ý nghĩa nhất về những người mẹ, người vợ - người phụ nữ yêu dấu của mình nhé!
-
Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị Mẹ khiển trách. Mỗi lần như thế cậu bé rất ấm ức và tủi thân. Một ngày nọ, cậu làm sai và bị mẹ mắng. Cậu bé giận mẹ rất nhiều nên đã chạy đến một khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét lớn "Tôi ghét người!". Từ khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người!". Cậu bé sợ quá, vội chạy về sà vào lòng và khóc nức nở. Cậu bé không hiểu sao lại có người ghét cậu.
Người mẹ nắm tay con trở lại khu rừng. Bà nói: "Giờ thì con hãy hét thật to "Tôi yêu người". Cậu bé làm theo và lạ lùng thay có tiếng vọng lại: "Tôi yêu người". Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con: "Đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho đi điều gì, con sẽ nhận lại điều đó. Nếu con thù ghét người nào đó thì người đó cũng sẽ thù ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng sẽ yêu thương con".
-
Ngày xưa, khi tạo ra người mẹ đầu tiên trên thế gian, ông Trời đã làm việc miệt mài suốt 6 ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy, một vị thần bèn hỏi:
- Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời gian cho tạo vật này?Ông Trời đáp:
- Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kỳ phức tạp gồm hơn 200 bộ phận có thể thay thế nhau và cực kỳ bền bỉ nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và ăn thừa thức ăn của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra, ta định ban cho tạo vật này có thể có 6 đôi tay.Vị thần nọ ngạc nhiên:
- Sáu đôi tay, không thể tin được!Ông Trời đáp lại
- Thế còn ít đấy. Nếu nó có 3 đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ.
- Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài tạo ra trước đây - Vị thần nói.Ông Trời gật đầu thở dài:
- Đành vậy. Sinh vật này là ta tâm đắc nhất trong những gì ta tạo nên, nên ta dành mọi sự ưu ái cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai nằm ở sau gáy để thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể được. Đôi mắt thứ ba nằm ở trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng mẹ chúng luôn hiểu, yêu thương và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra.Vị thần sờ vào tạo vật mà ông Trời đang bỏ công cho ra đời và kêu lên:
- Tại sao nó mềm mại đến thế?Ông Trời đáp: "Vậy ngươi chưa biết hết. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ phải chịu đựng và những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời".
Vị thần dường như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người mẹ đang được ông Trời tạo ra.
- Ồ, thưa ngài. Hình như Ngài để rớt cái gì ở đây.
- Không phải, đó là những giọt nước mắt đấy - Ông Trời thở dài.
- Nước mắt để làm gì, thưa ngài - Vị thần hỏi.
- Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn và cả lòng tự hào những thứ mà người mẹ nào cũng sẽ trải qua. -
Chị Hoàng Thị Yến (Hoài Đức, Hà Nội) đang mang thai ở tháng thứ 5 thì phát hiện ra mình mắc bệnh ung thư. Chị buộc phải lựa chọn giữa đứa con và mạng sống của mình. Không ngần ngại, chị quyết định bằng mọi giá phải giữ lại đứa con và chấp nhận hy sinh tính mạng. Vì để giữ đứa bé, chị Yến không thể uống thuốc kháng sinh cũng như tiếp nhận bất kỳ đợt xạ trị nào. Vì vậy, đôi mắt của chị ngày một yếu đi - hậu quả của căn bệnh ung thư.
Khi đứa trẻ ra đời, cũng là ngày mắt chị hoàn toàn không nhìn thấy gì. Dù không thể tận mắt chứng kiến đứa con yêu quý của mình, nhưng chị vẫn tràn đầy hạnh phúc. Đến bây giờ, sức khỏe chị vẫn yếu. Nhưng khi được hỏi nếu được lựa chọn lại lần nữa thì sẽ ra sao, chị Yến vẫn kiên quyết: "Một ngàn lần nữa vẫn làm như vậy vì không có người phụ nữ nào lại không mong muốn mình có con".
-
Sáng chủ nhật, Con Gái vuốt thẳng những nếp áo, tô lên môi một chút son dưỡng, xoay một vòng trước gương, Mẹ cười bảo:
- Đẹp đấy, nhưng cổ khoét sâu thế con?
Con Gái cười bảo Mẹ:
- Thời nào rồi mà còn kín cổng cao tường nữa Mẹ à!Mẹ không nói gì, vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Con gái vào theo, mở tủ lạnh ra lôi đĩa dưa hấu mẹ vừa gọt sẵn, lấy một miếng đưa lên môi. Mẹ bảo:
- Ơ, không sợ trôi mất son à?Con Gái cười: - Thỏi son người ta tặng bên Thái ý, trôi thế nào được "lão bà" ơi.
Mẹ giật mình: - Thế à?
Con Gái hôn chụt lên má mẹ một cái: "Con mà mẹ. À, Mà thôi con đi đây".
Con Gái càng lớn càng giống Mẹ, nhưng xinh hơn Mẹ, vì con Gái biết trưng diện. Con gái có phước, được bác lì xì tiền mỗi tháng, tháng nào cũng đi shopping, gà rán mỗi lần đi về mang theo một đống quần áo, mĩ phẩm thời trang đủ kiểu. Thỉnh thoảng chợt nhớ ra, con Gái lại mua cho Mẹ khi thì một bộ quần áo, lúc thì mảnh vải để Mẹ may bộ đồ, quần áo thì Mẹ chẳng mặc mấy. Vì Mẹ ít đi đâu, hơn nữa chẳng mấy khi con Gái mua vừa người Mẹ, còn vải thì Mẹ mang ra hàng chị thợ may đầu ngõ may cho rẻ. Nhìn con Gái dắt xe ra khỏi cửa, nước hoa thơm phức, quần áo tung tăng, Mẹ gọi theo:
- Chiều có về ăn cơm không con?Con Gái nghĩ ngợi:
- Cũng chưa biết được Mẹ ạ, có gì con gọi điện lại sau.Mẹ vớt lại mấy câu:
- Thế mẹ cứ để cho mày phần cơm với phần thức ăn nhé!Con gái cau mày:
- Thôi để con gọi điện lại sau, chứ con ăn rồi lại cứ để phần cơm, rồi bắt con ăn con lại béo ra!
Nói xong con gái phóng xe đi mất, Mẹ đứng nhìn theo con Gái một lúc rồi trở vào nhà.Nhà có 4 người, đứa em nhỏ, bố hay đưa đi học rồi ghé vào cơ quan ăn tiện thể, ít khi ở nhà, chỉ có Mẹ và con Gái quây quần, Mẹ đã quen với những bữa cơm chỉ có Mẹ và con Gái. Nhưng khi con Gái đi học, con Gái cũng vắng nhà. Con Gái thường về nhà khi tối muộn. Lúc ấy cơm canh Mẹ để dành con Gái thường đã nguội ngắt. Mẹ thương con Gái cả ngày cơm hàng cháo chợ, Mẹ thường hâm lại cơm canh cho nóng. Những lúc ấy con Gái ăn cơm như hoàn thành nghĩa vụ cực nhọc, vì thường là con Gái đã ăn ở đâu đó rồi mới về nhà. Mẹ ở nhà một mình, lúc nào cũng mong ngóng đến ngày chủ nhật, vì khi đó con Gái được nghỉ, con Gái sẽ ở nhà với Mẹ. Nhưng những ngày đó, con Gái lại thường tận dụng để mua sắm, để chơi bời với bạn, hoặc có khi con Gái nhận lời đi ăn, đi câu cá, cắm trại với chúng bạn. Đôi khi Mẹ khuyên con Gái cười hi hí và bỏ ngoài tai.
Con gái thích ăn bún riêu cua, ăn cá rán, những chủ nhật con Gái ở nhà, Mẹ mừng. Mẹ sẽ đi chợ từ sáng sớm, Mẹ lựa cua, chọn thịt rồi gọi con Gái vào chỉ dạy. Con Gái chỉ muốn Mẹ bảo cho nhanh lại tót vào nhà tám chuyện với bạn bè, hoặc bật máy tính lên và lướt web. Mẹ nấu nướng xong xuôi, Mẹ mặc lên người bộ đồ mới lấy từ nhà may về, Mẹ vào phòng con Gái và hỏi con Gái bộ này có đẹp không. Con Gái đang dán mắt vào màn hình máy tính, bàn tay mải mê rà chuột, trả lời bâng quơ:
- Cũng đẹp, sáng da đấy mẹ ạ.
Mặt mẹ nhíu lại bảo:
- Mày đi rồi, ở nhà mẹ mới hay may mặc cho vui, chứ mấy năm trước có mỗi vài bộ mặc đi mặc lại.Con Gái xịu mặt:
- Giời ạ, Mẹ cứ hay ôn nghèo kể khổ!
Mẹ rất thích những giây phút êm đềm như thế này bên con gái. Mẹ sai con nhổ tóc sâu cho Mẹ. Con Gái mới đầu chối lắm, Mẹ nói mãi mới chịu vạch tóc Mẹ ra. Đến lúc ấy con Gái mới giật mình xót xa. Tóc Mẹ đã bạc quá nửa. Nước mắt con Gái ứa ra, con Gái cố nuốt nước mắt, nhưng nước mắt cứ thoe nhau chảy không gì ngăn nổi. Đến khi Mẹ thấy vai Mẹ ươn ướt. Mẹ mới bảo:
- Sao mày khóc thế con?
Con Gái sợ nói ra sẽ càng khóc thêm, Mẹ lại bảo:
- Cái đồ mít ướt!Con Gái chạy đi lấy khăn lau sạch mặt rồi vào ôm lấy Mẹ. Con Gái bảo Mẹ cho con nằm một tí nhé, rồi lát mẹ con mình ăn cơm. Mẹ thương lắm, hỏi đi học mệt lắm hả con, con Gái không nói gì, bảo Mẹ cùng nằm xuống rồi con gái gối đầu lên tay mẹ.
Mẹ gầy đi nhiều, con Gái ôm lấy Mẹ dư vòng tay, con Gái đưa bàn tay Mẹ lên môi cắn nhẹ một cái, vết cắn mờ mờ hiện ra rồi mau chóng biến mất, con Gái tự an ủi mình rằng da Mẹ vẫn căng, như thế là Mẹ vẫn còn trẻ, con Gái nghe ngoại bảo thế!
Con Gái thích uống nước gừng nóng. Mẹ đã ngâm gừng từ hôm trước lấy nước cho con Gái đi học về uống mỗi ngày. Hết nước, gừng vẫn còn đầy trong ly, Mẹ tiếc, đem ngào với đường thành mứt. Lúc Mẹ đổ mứt ra rổ cho bớt nóng, con gái vào bếp lấy tay bốc như trẻ con. Vừa ăn vừa nhai nhồm nhoàm, con Gái vừa triết lí:
- Ngon he mẹ, cay cay, ngọt ngọt, đăng đắng như đời!
Mẹ đang đảo gừng cho ráo nước, bảo:
- Ai dạy mày nói thế hả con, mới mấy tuổi đầu.Con Gái trề môi: - Mẹ cứ làm như con Gái mẹ trẻ con lắm ý.
Tính Mẹ hay chắt bóp, cái áo cũ con Gái vứt đi, Mẹ lấy hết nút ra cất vào hộp, Mẹ bảo để khi nào cần thì đơm cho khỏi phí. Con Gái bảo Mẹ già rồi lẩm cẩm, Mẹ chỉ bảo:
- Phung phí quá phải tội đấy con ơi!Con Gái cười bảo:
- Nói như Mẹ thì khối đứa phải tội chết lâu rồi.Mắt Mẹ thảng thốt:
- Sao mày lại ăn nói thế hả con?Con Gái chẳng nói gì, vì lúc đấy con Gái nghĩ đến những kẻ tham ô lấy tiền của nhà nước đi bao gái thế mà sao vẫn chưa thấy trời phạt chúng?
Mẹ có một cái hộp gỗ nhỏ, đã lên nước màu sáng bóng. Cái hòm được khóa cẩn thận, con Gái thấy nó từ khi con Gái còn bé tí. Mỗi khi con Gái mon men đến gần cái hộp, Mẹ lại bảo:
- Đừng động vào đấy, khi nào thích hợp thì tao cho.Mấy lần như vậy, con Gái nản, không động đến cái hộp đấy nữa.
Sáng hôm ấy, khi con Gái dắt xe ra khỏi cửa, mẹ hỏi, Vẫn câu hỏi như mọi ngày:
- Hôm nay có về ăn cơm không con?Có những khi con Gái bực bội vì đi học muộn, Con Gái xẵng giọng bảo:
- Con chưa biết được!Nhưng hôm ấy con Gái đọc được trong ánh mắt Mẹ có điều gì đó như cầu khẩn, con Gái thở dài bảo:
- Con sẽ về, mẹ nhớ nấu canh cà chua dồn thịt nhé, con thèm!Mẹ mừng rỡ bảo:
- Ừ, mẹ nấu, để mẹ quấn bánh mì mẹ làm sẵn cho mày nữa, đừng ăn cơm hàng cháo chợ nhiều, vừa đắt vừa mất vệ sinh.Mắt con Gái rưng rưng, con Gái vội nổ máy phóng xe đi.
Không hiểu sao cả ngày hôm ấy con Gái cứ thấy nóng ruột, con Gái nhìn đồng hồ chăm chăm chỉ mong hết giờ. Hôm ấy lại là ngày ôn tập cuối kỳ. Mãi 6h, bài chưa xong nhưng con Gái vẫn xin về. Đến cổng, một người bán hoa ế mời con Gái mấy chục bông hồng còn tươi. Con Gái mua lấy, định bụng mang về tặng Mẹ.
Con Gái mở cửa vào nhà, không thấy Mẹ ra đón như mọi khi. Con Gái xót dạ chạy vào bếp, đã thấy com mẹ dọn sẵn sàng. Nhưng Mẹ đâu rồi? Con Gái gọi:
- Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?Con Gái chạy vào phòng, thì thấy mẹ nằm trên giường, con Gái lay Mẹ thì thấy Mẹ không tỉnh. Bàn tay Mẹ mới đầu âm ấm, sau đó lạnh rồi cứng dần. Con Gái gào lên hoảng loạn, rồi gọi cấp cứu. Xe cấp cứu đưa mẹ đến bệnh viện, bác sĩ xem một lúc rồi bảo Mẹ bị tăng huyết áp đột ngột, nhưng con Gái đưa Mẹ đến muộn quá nên không cứu kịp nữa rồi. Con Gái lả người, ngất đi. Con Gái chưa bao giờ nghĩ ngày này lại đến, Mẹ vẫn còn khỏe mà, mẹ vừa nấu cơm cho con Gái đấy thôi....
Bố và nhỏ em đưa con Gái về, con Gái không lê bước nổi. Con Gái vào phòng của Mẹ thì thấy cái hộp gỗ ngày nào. Con Gái cầm lấy cái hộp của Mẹ không cho ai động vào. Mẹ bình thương là thế, vậy mà bây giờ cái hộp lại nằm trong tay con Gái.
Con Gái tìm chìa khóa cái hộp. Ba rưng rưng bảo:
- Mẹ để dưới chiếu phía đầu giường.Con Gái lấy mở ra. Bên trên hòm là một chiếc khăn len màu hồng mấy năm trước Mẹ đan nhưng con Gái không quàng, con Gái chê quê một cục. Dưới chiếc khăn là một chiếc áo len trẻ con, áo của con Gái đã mặc ngày xưa, chiếc áo được Mẹ gấp ngay ngắn, chiếc áo len thêu tên con Gái, rồi con Gái lại thấy một quyển vở có những nét chữ của con Gái ngày mới vào lớp 1, những nét chữ nghệch ngoạc ấu thơ....
Con Gái thấy một vật gì đó cồm cộm, con Gái lôi lên, một chiếc kiềng vàng, bên cạnh là một tờ giấy Mẹ viết ngay ngắn: "Của hồi môn cho con Gái mẹ."
Thì ra đấy là tất cả gia tài của Mẹ, thế mà con Gái có lần đã cười nhạo cái hộp gỗ ấy, cái hộp gỗ lưu trữ cả một thời khó nhọc của gia đình, cái hòm gỗ lưu trữ tuổi thơ của con Gái, nuốt nươc mắt vào trong, con Gái thì thầm với Mẹ:
- Con sẽ sống tốt Mẹ ạ, nhất định thế! -
Vào buổi trưa một ngày nọ, tôi tan làm trở về nhà, nóng quá bèn lôi nửa quả dưa hấu mát lạnh trong tủ lạnh ra ăn một cách ngon lành.
Đúng lúc này vợ tôi cũng về, vừa đi vào nhà cô ấy vừa than thở: "Chết khát mất, nóng chết mất". Mở tủ lạnh ra, cô ấy ngẩn cả người.
Tôi bảo với vợ là miếng dưa hấu đó tôi ăn rồi, nét mặt cô ấy thoáng không vui, vội vã cầm ly nước rót nước uống, vừa nhấc ấm lên, bên trong không còn 1 giọt nào cả.
Thế là cô ấy tự nhiên phát cáu: " Anh cũng không biết đun lấy một chút nước, về nhà lâu như thế làm gì?". Tôi cũng giận dữ: "Sao cái gì cũng đều tại tôi thế?". Vì chuyện này mà hai chúng tôi chiến tranh lạnh mất một tuần mới hòa giải được.
Bố mẹ tôi biết chuyện liền trách mắng tôi, làm việc không nên chỉ nghĩ đến bản thân mình mà không để ý đến người khác.
Tôi cho là không đúng: "Chỉ là ăn hết nửa quả dưa hấu thôi mà có cái gì ghê gớm đâu".Bố tôi vừa cười vừa nói: "Con không cần phải biện bạch cho bản thân mình nữa, ngày mai là chủ nhật, cả hai đứa cùng tới đây một chuyến".
Ngày hôm sau tôi chở vợ con sang nhà bố mẹ tôi.
Vừa vào cửa, bố tôi liền sai tôi đi mua dấm chua, đợi đến lúc tôi mua trở về, bố tôi nói vợ tôi đã đưa con ra ngoài rồi, nói xong bố tôi liền bê ra một nửa quả dưa hấu cho tôi rồi nói: "Nhìn con nóng quá đầu chảy đầy mồ hôi rồi, mau ăn miếng dưa hấu này giải khát đi".
Nửa trái dưa hấu cũng chừng bốn năm cân, ông đưa cho tôi một cái thìa: "Ăn không hết thì để phần thừa lại cho vợ con về ăn", tôi cầm thìa rồi ăn lấy ăn để, ăn chưa đến một nửa bụng đã no căng.
Lúc cả nhà ăn cơm, bố tôi mang ra 2 miếng dưa hấu đặt lên bàn rồi nói với tôi: "Con xem chúng có gì khác nhau?".
Tôi bối rối nhìn đi nhìn lại, một nửa là tôi vừa ăn, một nửa còn lại cũng đã được ăn, nhìn một lúc lâu không ra kết quả gì, đành phải lắc đầu.
Bố tôi chỉ vào miếng dưa hấu và nói: "Một nửa này là con ăn, còn nửa kia là vợ con ăn, bố đều nói: Nếu ăn không hết thì để phần thừa cho người kia. Con nhìn vợ con ăn như thế nào? Là dùng thìa xúc từ bên cạnh rồi vào phía bên trong, ăn hết một nửa, nửa còn lại để nguyên không động tới. Nhìn miếng của con xem, bắt đầu xúc từ chính giữa, ăn hết phần thịt ở chính giữa, để phần bên cạnh cho người khác ăn, người nào mà chẳng biết phần thịt ở giữa ngọt chứ? Từ việc nhỏ này mà xét thì thấy vợ con có tấm lòng hơn con nhiều".
Mặt tôi bỗng dưng đỏ lên và thực sự thức tỉnh. Tôi bỗng phát hiện ra rằng, thường ngày khi trở về nhà, đôi dép được để gọn gàng, nước trà đã để sẵn trên bàn, chiếc ô được để sẵn ngoài cửa khi trời mưa gió, đó đều thể hiện tình cảm yêu thương của vợ tôi, nhưng còn tôi thì sao, lại cứ tùy tiện, coi như không nhìn thấy, không hiểu được những điều đó còn suy bụng ta ra bụng người.
-
Một người đàn ông dừng lại trước tiệm bán hoa để đặt hoa tặng mẹ của mình. Mẹ của ông ở xa cách đây hơn 200 dặm và ông sẽ nhờ cửa tiệm giao hoa đến tận tay cho bà. Khi bước ra khỏi xe, ông nhìn thấy một cô bé đang khóc thút thít bên lề đường.
Ông dừng lại và hỏi: "Cháu có sao không?".
Cô bé trả lời: "Cháu muốn mua hoa hồng tặng mẹ cháu, nhưng cháu chỉ có 75 cent mà...hoa hồng thì đến 2 đô la.".
Người đàn ông mỉm cười: "Chú sẽ mua cho cháu một bông hồng".Ông mua cho cô bé bông hoa hồng như lời đã hứa và đặt hoa giao đến tận nhà mẹ mình. Khi họ rời khỏi, ông ngỏ ý chở cô bé về nhà. Cô đồng ý để ông chở đến chỗ mẹ mình. Cô chỉ cho ông đến một nơi vắng vẻ, phải đến khi dừng xe lại người đàn ông mới nhận ra đó là một nghĩa trang. Và cô bé đã đặt bông hoa ấy lên một ngôi mộ sạch sẽ.
Không cần suy nghĩ, người đàn ông lập tức quay trở về tiệm hoa , hủy gói giao hoa và mua hẳn một bó hoa to, lái xe đến thẳng nhà mẹ mình. Ngôi nhà cách nơi đấy 200 dặm đường, nhờ có cuộc gặp gỡ với cô bé đã cho ông hiểu: Nếu hôm nay không về thăm mẹ có khi ngày mai ông sẽ chẳng có cơ hội để đến nữa.
-
Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp nhưng bà có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy. Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người.
Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo.
- Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?
Cô giáo của cậu hỏi. Người mẹ trả lời:
- Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đau đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con tôi. Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt rồi nói tiếp:
- Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều mình đã làm.
Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó như không muốn rời.
-
Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi. Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường tìm tôi khiến tôi cảm thấy ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên:
- Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!.Lúc ấy, tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về, tôi nói thẳng với bà:- Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó. Vì lúc ấy, lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi cũng chẳng thèm để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà để không còn liên hệ gì với mẹ nữa. Vì thế, tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ. Và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế. Tôi giấu nàng về bà mẹ của mình và nói dối mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với mái ấm nhỏ và những tiện nghi vật chất có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ. Thỉnh thoảng, tôi lén vợ gửi một ít tiền về biếu bà và tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi. Thế nhưng một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi. Thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ.
Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyện nên hét lên: - Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!
Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời:- Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ! - Mẹ lặng lẽ quay đi.Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm tôi bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã. Bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của tôi hay sao? Một hôm, nhận được lá thư mời họp mặt của trường cũ gửi đến, tôi nói với vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng, mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân nên sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo. Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ viết: “Con yêu quý, lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt nhưng mẹ sợ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây. Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà bị khuyết thiếu cơ thể nên mẹ đã cho con một bên mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con. Tuy nhiên, chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người. Mẹ cũng kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ. Mẹ yêu con lắm!”
-
1. Câu chuyện bắt đầu khi tôi còn là một đứa trẻ nghèo khó. Gia đình tôi chẳng đủ ăn. Mỗi khi có chút cơm trắng, Mẹ tôi thường nhường phần cơm trắng tinh cho tôi. Mẹ thường nói: “Ăn đi con. Mẹ không đói!”
2. Mẹ tôi thường đi câu cá tại một khúc sông gần nhà. Mỗi khi có cá, Mẹ cũng nhường cá cho tôi. Một lần, Mẹ bắt được hai con cá, Mẹ liền nấu nồi súp. Khi tôi ăn súp, Mẹ ngồi kế bên và ăn chút cá thừa dính vào xương mà tôi bỏ ra. Tôi xúc động khi chứng kiến điều này. Lần khác, tôi gắp một khúc cá vào chén Mẹ. Ngay tức khắc Mẹ từ chối, nói: “Con ăn đi. Mẹ không thích ăn cá!”
3. Để có tiền cho tôi ăn học, Mẹ làm việc cả ngày lẫn đêm. Một đêm nọ, tôi thức giấc thấy Mẹ đang làm việc dưới ánh nến. Tôi nói, “Mẹ ơi, đi ngủ thôi, muộn rồi, mai làm tiếp.” Mẹ tôi cười, nói: “Con ngủ đi. Mẹ chưa thấy mệt.”
4. Ngày tôi thi cuối cấp, Mẹ tôi chở tôi đến trường. Mẹ chờ tôi nhiều giờ liền dưới ánh nắng gay gắt. Chuông vừa reo, tôi chạy ù đến chỗ Mẹ. Mẹ ôm tôi và đưa liền cho tôi ly trà nóng mà Mẹ đã chuẩn bị sẵn trong bình thủy. Tôi đưa lại cho Mẹ ly trà để hai Mẹ con cùng uống. Mẹ nói, “Con uống đi. Mẹ không khát!”
5. Ngày cha qua đời, Mẹ phải đóng luôn vai người cha. Mẹ làm cật lực hơn để đáp ứng nhu cầu gia đình. Dù vậy, không thiếu lần, chúng tôi phải chịu đựng cái đói. Thấy gia đình khốn khổ, một người đàn ông sống cách nhà tôi vài ngôi nhà, ngỏ ý muốn giúp đỡ. Ông muốn Mẹ tôi đi bước nữa với ông. Nhưng Mẹ tôi từ chối: “Tôi không cần tình yêu! Con tôi là đủ.”
6. Sau khi tốt nghiệp, ra trường và tôi may mắn có việc làm. Mẹ tôi lúc này đã già. Đáng lẽ Mẹ đến tuổi nghỉ ngơi nhưng Mẹ vẫn ra chợ để bán chút rau Mẹ trồng được trong vườn nhà. Tôi biếu Mẹ tiền nhưng Mẹ tôi từ chối, nói: “Mẹ có đủ tiền xài mà!”
7. Tôi tranh thủ thời gian để lấy luôn bằng Thạc sỹ. Với tấm bằng thạc sỹ, tôi có được công việc tốt hơn, lại được bảo lãnh ở lại Hoa Kỳ. Tôi muốn đưa Mẹ qua để hưởng thụ cuộc sống cuối đời thật an nhàn tại Hoa Kỳ. Nhưng Mẹ không muốn phiền, nói: “Mẹ không quen sống nhàn nhã, không làm gì.”
8. Mẹ bị bệnh nặng. Cách trở đại dương, tôi vẫn vội vã về. Nhìn Mẹ gầy hom hem, nằm bất động trên giường bệnh sau phẫu thuật, tôi bật khóc. Mẹ vẫn mỉm cười, nói khẽ: “Đừng khóc, con trai của mẹ! Mẹ không đau!”
-
Một thanh niên có thành tích học tập xuất sắc đến xin việc quản lý ở một công ty lớn. Anh ta đã qua cuộc phỏng vấn đầu tiên, vị giám đốc thực hiện vòng phỏng vấn cuối cùng để đưa ra quyết định. Vị giám đốc phát hiện ra rằng thành tích học tập của cậu ta rất xuất sắc từ CV của cậu ta, từ cấp trung học cho đến cao học, không có một năm nào mà anh ta không đạt thành tích tốt nhất.
Vị giám đốc hỏi “cậu đã từng nhận học bông ở trường chứ?”
Cậu thanh niên trả lời là “không ạ”.Vị giám đốc hỏi tiếp “vậy cha anh là người trả học phí cho anh ư?”
Cậu thanh niên trả lời “bố tôi đã qua đời khi tôi một tuổi, mẹ tôi là người trả học phí cho tôi”.
Ông giám đốc hỏi “mẹ anh làm việc ở đâu”.
Cậu thanh niên đáp “mẹ tôi là người giặt là quần áo”.
Vị giám đốc yêu cầu cậu thanh niên đưa tay ra để ông xem, cậu ta có một đôi tay đẹp.Vị giám đốc hỏi “trước đó anh đã từng giúp mẹ anh giặt quần áo chứ?”
Cậu thanh niên đáp “chưa bao giờ ạ, mẹ tôi luôn muốn tôi học và đọc thật nhiều sách. Hơn nữa, mẹ tôi có thể giặt quần áo nhanh hơn tôi”.Vị giám đốc nói “tôi có một yêu cầu. Hôm nay khi cậu về nhà, hãy đến và rửa tay cho mẹ cậu và đến gặp tôi vào sáng ngày mai”.
Cậu thanh niên cảm thấy cơ hội có được công việc là rất cao. Khi anh ta trở về nhà, anh ta vui vẻ yêu cầu mẹ mình đưa tay để anh ta rửa. Mẹ anh ta cảm thấy lạ nhưng vui vẻ đưa tay cho cậu ta. Cậu thanh niên rửa tay cho mẹ một cách chậm rãi. Nước mắt cậu rơi lã chã. Đó là lần đầu tiên anh ta thấy đôi tay mẹ đầy nếp nhăn và có rất nhiều vết thâm trên tay bà. Một vài vết trông rất đau đớn vì anh thấy mẹ rùng mình mỗi khi anh rửa vào những vết thâm đó.
Đây là lần đầu tiên cậu thanh niên nhận ra rằng đôi tay này đã giặt quần áo hàng ngày để có tiền học phí cho anh. Những vết thâm trên tay mẹ anh là cái giá mà mẹ anh phải trả để anh được tốt nghiệp, để có những thành tích cao trong học tập và cả tương lai của anh nữa. Sau khi rửa tay cho mẹ, cậu thanh niên đã lặng lẽ giặt hết số quần áo còn lại cho mẹ. Đêm đó, mẹ và con trai đã nói chuyện rất lâu. Sáng hôm sau, cậu thanh niên đến văn phòng của vị giám đốc.
Ông giám đốc nhận thấy những giọt nước mắt của cậu thanh niên và hỏi “cậu có thể cho tôi biết cậu đã làm gì và học được gì ở ngôi nhà của mình vào ngày hôm qua không?”
Cậu thanh niên đáp “tôi rửa tay cho mẹ tôi và đã giặt hết quần áo còn lại cho mẹ”.
Vị giám đốc hỏi “hãy kể cho tôi nghe cảm giác của cậu”.Cậu thanh niên trả lời “giờ tôi đã biết giá trị là gì. Nếu không có mẹ tôi, sẽ không có thành công của tôi ngày hôm nay. Thứ hai là khi tôi làm việc cùng mẹ và giúp mẹ, tôi đã nhận ra sự khó nhọc để đạt được điều gì đó. Và cuối cùng là tôi học được tầm quan trọng và giá trị của mối quan hệ trong gia đình”.
Vị giám đốc nói “Đây là điều tôi đang tìm kiếm ở người quản lý của mình. Tôi muốn tuyển dụng một người có thể coi trọng sự giúp đỡ của người khác, một người biết được những khó khăn của người khác khi làm việc để gặt hái thành quả, và một người không lấy tiền là mục tiêu của mình trong cuộc sống. Anh đã được tuyển dụng”.
Sau đó, cậu thanh niên đã làm việc rất chăm chỉ và nhận được sự tôn trọng của nhân viên cấp dưới của mình. Mỗi nhân viên làm việc thật chăm chỉ và đoàn kết. Vì thế, công ty ngày càng phát triển và thịnh vượng hơn.
Bài học: Nếu chỉ biết hưởng thụ, bạn sẽ không bao giờ thành công và cũng không thể hiểu hết được những khó khăn đằng sau những vinh hoa chúng ta đang có. Hãy trân trọng và trải nghiệm những khó khăn trong cuộc sống, trong công việc để thấy được giá trị của những thứ ta đang sở hữu.
-
Vào một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một con mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò phía bên dưới cầu.
Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dầy đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.
Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà nhìn thấy một đứa bé nhó xíu đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.
Bà đem đứa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày Lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.
– Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả, bà mẹ nuôi nghĩ, cậu sẽ lạnh cóng!
Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đang run rẩy. Bà mẹ nuôi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: “Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?”
Và cậu bé òa lên nức nở…