Con ôm vào lòng cả những giấc mơ

Ba thong thả vừa uống trà vừa chẻ lạt. Má vuốt lại phẳng phiu từng tàu lá chuối đã phơi qua con nắng cuối ngày. Anh em con ngồi quanh bếp lửa cháy bập bùng… Con giật mình tỉnh giấc mới hay vừa trải qua một giấc mơ, giấc mơ sum họp gia đình mình.


Một năm. Thời gian đâu dài phải không má? Nhưng cũng đủ làm con thắt thẻo ruột gan mình.


Má hay nói: “Con người ta có thể không nhớ vạn bước chân đi, cũng không cần phải nhớ những gì mình từng trải nhưng luôn phải nhớ một nơi để quay về, đó là nhà”. Gần hai mươi năm đi xa, con mang theo câu nói của má trong hành trang của mình, để mỗi khi mệt mỏi hay chán chường trước cảnh phố phường nhộn nhịp nhưng lạnh lẽo bên trong, con lại tìm về.


Con về cũng chỉ để ăn bữa cơm má nấu, giấu mình sau chiếc võng vải ngai ngái mùi mồ hôi của ba, hay lang thang ra vườn hít thở khí trời một lát rồi vội vã rời đi, không đủ thời gian ngồi lại để ba má hỏi han hết chuyện. Nhiều khi nghe má la: “Về chi bất tử rồi lật đật đi, để khi nào thư thả hãy về”, con lại mỉm cười. Về nhà là lúc con thư thả nhất. Về nhà là lúc gã đàn ông gần bốn mươi tuổi đầu như con bỗng nhiên trở thành trẻ dại, muốn được ba má la mắng vài câu. Ba má đã già, đâu nhạy bén như tụi con nên không thể đưa ra lời chỉ dạy nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt của má hay nụ cười của ba là đã thêm nguồn năng lượng để con tiếp bước chặng đường dài. Con hiểu, dù mình thành công hay thất bại thì con luôn có một điểm tựa tinh thần vững chắc nằm trong ngôi nhà của mình. Vậy nên về nhà, với con đơn giản chỉ là… về thôi.

Nhớ bữa thành phố nơi con bị phong tỏa vì dịch Covid-19, ngồi trong phòng nhìn bốn bức tường trắng lạnh, con lại thấy thèm mảnh vườn nhà mình vô hạn. Nếu ở nhà, con sẽ cùng ba sửa cái chuồng gà, vun lại luống cà, cắm mớ choái khoai, hay đơn giản hơn là nằm xoài ra bãi cỏ như hồi còn nhỏ nghe tiếng gió xạc xào bên tai. Nếu ở nhà, con sẽ cùng má tận dụng miếng đất còn trống bên hông nhà trồng thêm ít hành lá, ngò gai…, ngoài dăm ba luống cải, rau muống má vẫn thường trồng. Nếu ở nhà, con sẽ không phải nghe những thanh âm réo rắt của tiếng còi xe cứu thương giữa đêm khuya, lại giật mình lo lắng bởi nhà mình ở nơi quãng vắng ít người qua. Nếu ở nhà… Con nghĩ nhiều lắm má.

Và rồi lúc con cô đơn, tuyệt vọng nhất khi bị giam hãm trong phòng phải “ngồi yên một chỗ” thiếu thốn đủ bề, khi xung quanh con là những ca F0 mỗi lúc một nhiều, vẫn là ba má với những cuộc gọi điện hàng ngày, mớ rau củ từ quê nhà và cả số tiền ít ỏi má chắt bóp chi tiêu. Hôm cầm trên tay hai triệu đồng má gởi, con như thấy có vết dằm đâm thẳng vào tim, đau nhói. Số tiền đó chắc được đánh đổi bằng những giọt mồ hôi của ba cả tháng lụi cụi trên đồi gom từng cây củi hay đàn gà ta má nuôi suốt năm, sáu tháng liền. Vậy mà từng có lúc, con đã “nướng” số tiền nhiều hơn như thế trong những cuộc nhậu vô thưởng vô phạt vẫn thấy bình thường, mặc cho má nhắc: “Cuộc đời không bao giờ bằng phẳng, phải để dành lo lắng tương lai”. Con nghĩ tiền mình làm ra được thì xài có gì phải tiếc nên chỉ ậm ừ với má cho qua chuyện rồi lại tiếp tục vung tay quá trán. Bốn tháng liền giãn cách, thất nghiệp, đến gói mì tôm cũng phải tiết kiệm qua ngày, con mới thấm những lời má căn dặn.

Giờ thành phố đã bắt đầu chuyển sang giai đoạn “bình thường mới”. Mặc dù số ca nhiễm vẫn nhiều nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, không thể mãi giãn cách dài ngày và con cũng như bất cứ ai trụ lại ở thành phố này tìm cách thích nghi trong tình hình mới, sống chung với dịch. Tiêm đủ vaccine, tuân thủ 5K và nếu như chẳng may bị nhiễm thì cũng xem nó như một căn bệnh mà điều trị, không còn sợ hãi như trước. Con muốn học theo ba, luôn giữ được tinh thần lạc quan và vững vàng trong mọi hoàn cảnh. Chỉ khi nào tinh thần khỏe mạnh thì cơ thể mới khỏe mạnh được đúng không má?


Mấy hôm nay trời bắt đầu trở gió, từng đợt gió cứ hun hút tràn về càng khiến lòng con thêm lạnh, nhớ cái hơi ấm từ bếp lửa quê nhà, nhớ cái mùi khói mùi khoai. Nhiều lần dắt xe ra đi làm, con đã muốn chạy thẳng về nhà với ba má. Hai trăm cây số, hơn nửa ngày là con đã có mặt ở nhà. Nhưng rồi con lại do dự… Ở quê mình còn rất nhiều người chưa tiêm đủ vaccine, má lại mang nhiều chứng bệnh trong người. Con về từ vùng nguy hiểm lỡ có bề gì ai gánh nổi cho con?

Chỉ còn hơn một tháng là tới Tết, mong là vaccine sẽ mau chóng được đã được bao phủ hết không chỉ ở đây hay quê mình, mà ở tất cả mọi nơi trên mảnh đất hình chữ S. Dịch Covid-19 dù chưa hoàn toàn chấm dứt đi chăng nữa cũng dần lắng xuống, mỗi người con xa đều có thể trở về nhà trong an toàn. Lúc đó đâu chỉ riêng con mà còn thằng Tư, thằng Năm sẽ cùng nhau về nhà với ba má. Và những buổi sớm mai khi màn sương chùng chình trước ngõ, có hai mái đầu đã bạc cùng tụi con bên bếp lửa vui vẻ nói cười. Nụ cười như trong những giấc mơ của con.

“Những giấc mơ thấy nhà mình sum họp

Dẫu chỉ mơ thôi cũng có đủ ngọt ngào”.

VĂN BÍCH

Con ôm vào lòng cả những giấc mơ
Con ôm vào lòng cả những giấc mơ
Con ôm vào lòng cả những giấc mơ
Con ôm vào lòng cả những giấc mơ

Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy