Top 10 Bài thơ hay của nhà thơ, nhà biên kịch Lưu Quang Vũ

Lan Huong Nguyen 4345 0 Báo lỗi

Lưu Quang Vũ (1948-29/8/1988) quê gốc ở Quảng Nam, sinh tại Phú Thọ, mất năm 1988 trong một tai nạn giao thông trên đường 5. Anh làm thơ từ thuở học cấp ba, ... xem thêm...

  1. Phố ta

    Thơ Lưu Quang Vũ

    Phố của ta
    Những cây táo nở hoa
    Mùa thu đấy
    Thân cây đang tróc vỏ
    Con đường lát đá
    Nghiêng nghiêng trong sương chiều.

    Năm nay cà chua chín sớm
    Trên quầy hàng đỏ hồng
    Chị thợ may đi lấy chồng
    Chị thợ may goá bụa
    Năm nay tôi mặc đồ đen.

    Bác đưa thư, có thư ai đấy?
    Bác đưa thư kéo chuông
    Ti-gôn hoa nhỏ
    Rụng đầy trước hiên.

    Riêng bác thợ mộc già buồn bã
    Thở khói thuốc lên trời
    Anh thợ điện trên mái nhà mắc dây
    Bà giáo về hưu ngồi dịch sách
    Dậy cậu con tiếng Pháp
    Suốt ngày chào: bông-dua.

    Phố của ta
    Phố nghèo của ta
    Những giọt nước sa
    Trên cành thánh thót
    Lũ trẻ lên gác thượng
    Thổi bay cao bao bong bóng xà phòng.

    Em chờ anh trước cổng
    Con chim sẻ của anh
    Con chim sẻ tóc xù
    COn chim sẻ của phố ta
    Đừng buồn nữa nhá
    Bác thợ mộc nói sai rồi
    Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa
    Tại sao cây táo lại nở hoa
    Sao rãnh nước trong veo đến thế?
    Con chim sẻ tóc xù ơi
    Bác thợ mộc nói sai rồi.

    1970

    Bài thơ này đã được nhạc sĩ Trần Tiến phổ nhạc thành bài hát Chim sẻ tóc xù.

    Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002
    Phố ta - thơ Lưu Quang Vũ

  2. Tiếng Việt

    Thơ Lưu Quang Vũ


    Tiếng mẹ gọi trong hoàng hôn khói sẫm
    Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về
    Có con nghé trên lưng bùn ướt đẫm
    Nghe xạc xào gió thổi giữa cau tre.

    Tiếng kéo gỗ nhọc nhằn trên bãi nắng
    Tiếng gọi đò sông vắng bến lau khuya
    Tiếng lụa xé đau lòng thoi sợi trắng
    Tiếng dập dồn nước lũ xoáy chân đê.

    Tiếng cha dặn khi vun cành nhóm lửa
    Khi hun thuyền, gieo mạ, lúc đưa nôi
    Tiếng mưa dội ào ào trên mái cọ
    Nón ai xa thăm thẳm ở bên trời.

    “Ðá cheo leo trâu trèo trâu trượt...”
    Ði mòn đàng dứt cỏ đợi người thương
    Ðây muối mặn gừng cay lòng khế xót
    Ta như chim trong tiếng Việt như rừng.

    Chưa chữ viết đã vẹn tròn tiếng nói
    Vầng trăng cao đêm cá lặn sao mờ
    Ôi tiếng Việt như bùn và như lụa
    Óng tre ngà và mềm mại như tơ.

    Tiếng tha thiết, nói thường nghe như hát
    Kể mọi điều bằng ríu rít âm thanh
    Như gió nước không thể nào nắm bắt
    Dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh.

    Dấu hỏi dựng suốt ngàn đời lửa cháy
    Một tiếng vườn rợp bóng lá cành vươn
    Nghe mát lịm ở đầu môi tiếng suối
    Tiếng heo may gợi nhớ những con đường.

    Một đảo nhỏ ngoài khơi nhiều kẻ nhận
    Vẫn tiếng làng tiếng nước của riêng ta
    Tiếng chẳng mất khi Loa thành đã mất
    Nàng Mỵ Châu quỳ xuống lạy cha già.

    Tiếng thao thức lòng trai ôm ngọc sáng
    Dưới cát vùi sóng dập chẳng hề nguôi
    Tiếng tủi cực kẻ ăn cầu ngủ quán
    Thành Nguyễn Du vằng vặc nỗi thương đời.

    Trái đất rộng giàu sang bao thứ tiếng
    Cao quý thâm trầm rực rỡ vui tươi
    Tiếng Việt rung rinh nhịp đập trái tim người
    Như tiếng sáo như dây đàn máu nhỏ.

    Buồm lộng sóng xô, mai về trúc nhớ
    Phá cũi lồng vời vợi cánh chim bay
    Tiếng nghẹn ngào như đời mẹ đắng cay
    Tiếng trong trẻo như hồn dân tộc Việt.

    Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết
    Người qua đường chung tiếng Việt cùng tôi
    Như vị muối chung lòng biển mặn
    Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.

    Ai thuở trước nói những lời thứ nhất
    Còn thô sơ như mảnh đá thay rìu
    Ðiều anh nói hôm nay, chiều sẽ tắt
    Ai người sau nói tiếp những lời yêu?

    Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
    Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya?
    Ai ở phía bên kia cầm súng khác
    Cùng tôi trong tiếng Việt quay về.

    Ôi tiếng Việt suốt đời tôi mắc nợ
    Quên nỗi mình quên áo mặc cơm ăn
    Trời xanh quá môi tôi hồi hộp quá
    Tiếng Việt ơi tiếng Việt xót xa tình...

    Đây là một bài thơ hiếm hoi của Lưu Quang Vũ được đăng báo trong những năm người ta từ chối thơ anh. Để đăng được trên báo Văn nghệ, nhà thơ Phạm Tiến Duật khi đó đã phải biên tập sửa ba chỗ như chú thích trong bài. Bản được công bố được coi là bản chính nên các tuyển thơ Lưu Quang Vũ về sau đều in theo bản này. Bản ở đây được chép căn cứ theo bản thảo viết tay gốc của tác giả và được công bố sau này.

    Trích đoạn bài thơ này được sử dụng trong đề thi tốt nghiệp THPT quốc gia môn Ngữ văn năm 2016.

    Nguồn:
    1. Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi, NXB Hội nhà văn, 2010
    2. Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002
    3. Lưu Quang Vũ - thơ và đời, NXB Văn hoá - Thông tin, 1999
    4. Thơ Việt Nam 1945-1985, NXB Giáo dục, 1985

    Bài thơ Tiếng Việt. Tác giả Lưu Quang Vũ; Đọc: Vũ Thanh Sơn
  3. Em - tình yêu những năm đau xót và hy vọng

    Thơ Lưu Quang Vũ

    Tặng Nguyễn Thị Hiền

    Em đi, phố ngày mưa
    suốt đường dài không nói
    cánh cửa chiều khép lại
    hoa đầm đìa mưa ướt chói trên cao
    ga ngổn ngang gạch đổ, những toa tàu
    như năm tháng nặng buồn em có nhớ
    ta đi giữa cỏ hoang và gỗ đá
    giữ trong lòng ngọn thác trắng trào sôi
    một tình yêu không biết nói cùng ai
    đến điên dại đến nghẹn ngào đau đớn
    mặt anh vỡ trong tấm gương thất vọng
    em ơi ngày ấy em đâu?
    hoa cúc xanh tuổi nhỏ chết từ lâu
    những hòm xiểng chất đầy khu phố chật
    những bãi rác những thùng xe cũ hỏng
    những bạn bè thơ trẻ đã già nua
    đêm chiến tranh thành phố tối âm u
    không đèn sáng lời ru không bếp lửa
    ghế công viên hoá bầy dã thú
    nằm im lìm dưới mặt trăng đen
    xác người trôi trên biển sóng xô tan
    huyệt bom tối ầm ào cơn gió hú
    ta đi suốt một đời đau khổ
    chân lỡ lầm bao ảo ảnh chờ mong
    anh vẫn nhen một ngọn lửa âm thầm
    hình bóng em chập chờn trong lửa ấy
    (ai trong đời chưa một lần mơ thấy
    không có quyền phán xét những câu thơ)
    sóng khát khao đập cửa đêm ngày
    nên chói chang đời anh, em tới
    mắt em mở với chân trời xa vợi
    nhưng hơi ấm anh cầm là ấm của bàn tay
    em bằng xương bằng thịt đây rồi
    anh đợi mãi, cuối cùng em đã đến
    hơi thở em từ lâu anh đã thuộc
    tóc em đây lời nói của em đây
    nhặt anh lên trong cỏ sắc đường dài
    như bóc một lá thư chưa kẻ nhận
    và thương mến có nghĩa là hy vọng
    anh tin đời theo nghĩa lứa đôi...
    con tàu nào mang gió ấy ra khơi
    chẳng hề có một ngày cập bến
    đích của nó luôn luôn là phía trước
    là chân trời mãi mãi ở trong em.

    (29-03-1973)

    Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

    Em - Tình yêu những năm đau xót và hy vọng. Tác giả: Lưu Quang Vũ - Thụy Anh đọc
  4. Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa

    Thơ Lưu Quang Vũ


    Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
    Xoá nhoà hết những điều em hứa
    Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa
    Nắng không trong như nắng buổi ban đầu.

    Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu
    Xoá cả dấu chân em về buổi ấy
    Gối phai nhạt mùi hương bối rối
    Lá trên cành khô tan tác bay.

    Mưa cướp đi ánh sáng của ngày
    Đường chập choạng trăm mối lo khó gỡ
    Thức chẳng yên dở dang giấc ngủ
    Hạnh phúc con người mong manh mưa sa.

    Bản nhạc ngày xưa khúc hát ngày xưa
    Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất
    Dẫu đường đời lắm đổi thay mệt nhọc
    Tựa đầu ta nghe tiếng hát ru nhau.

    Riêng lòng anh anh không quên đâu
    Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió
    Cây lá với người kia thay đổi cả
    Em không còn màu mắt xưa.

    Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
    Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái
    Áo em ướt để anh buồn khóc mãi
    Ngày mai chúng mình ra sao em ơi.

    Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

    Bài thơ: ANH CHỈ SỢ RỒI TRỜI SẼ MƯA (Lưu Quang Vũ)
  5. Nơi ấy

    Thơ Lưu Quang Vũ


    Ở nơi ấy có một đồi mua tím
    Có con đường đất mịn mát chân đi
    Ở nơi ấy có một rừng bưởi chín
    Có người em bé nhỏ ngóng ta về.


    Tia nắng hạ sáng bừng trên lá cọ
    Chim chào mào ăn hạt dẻ mùa thu
    Rơm khô ủ những quả hồng chín đỏ
    Ngọn gió chiều, hoa sở trắng như mưa.


    Ở nơi ấy, suối thành sông mùa lũ
    Xuyên qua rừng, ngập ướt cả bờ lau
    Đèn nhựa trám tinh mơ em nhóm lửa
    Sương mịt mù trước cửa, thấy em đâu.


    Gương mặt ấy, nụ cười bên lửa thắm
    Quả doi rừng trong nón để phần nhau
    Ở nơi ấy vị măng vầu chẳng đắng
    Củ sắn lùi ống nứa vẫn thơm lâu.


    Hoa chẳng sớm và trái không quá muộn
    Xuân không nhanh và đông chẳng kéo dài
    Mỗi khóm lá một hương rừng bí mật
    Nắng dong vàng thung lũng tiếng ong bay.


    Tôi đã đi bao đường xa tít tắp
    Bao mùa đông mùa hạ đã trôi qua
    Bao cửa bể, xóm thôn, thành phố rộng
    Một vùng quê nơi ấy ngỡ phai nhoà.


    Nếu em biết những gì tôi đã sống
    Những buồn vui tôi đã có trong đời
    Nếu em biết bây giờ tôi khác lắm
    Buổi cùng em kiếm củi ven đồi?


    Người ta bảo: cả em giờ cũng khác
    Đã con bồng, con dắt, nhớ chi tôi...
    Có sao đâu: trái mùa thu vẫn thắm
    Mây mùa thu vẫn trắng những chân trời.


    Nếu em biết rằng tôi, tôi vẫn nhớ
    Vẫn là con suối lũ của rừng xưa
    Con tu hú dưới lùm hoa chuối đỏ
    Ngọn lửa hồng em ủ giữa chiều mưa?


    Vẫn nguyên vẹn những hoa rừng thơ dại
    Đã dạy tôi biết chia ngọt sẻ bùi
    Vầng trăng lớn mọc lên từ phía ấy
    Ngọn gió rừng vẫn thổi giữa hồn tôi.

    1980

    Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

    Bài thơ: NƠI ẤY (Lưu Quang Vũ)
  6. Gửi mẹ

    Thơ Lưu Quang Vũ


    Trên đời chẳng ai lo cho ta bằng mẹ
    Cũng chẳng ai ta làm khổ nhiều như mẹ của ta
    Mẹ ơi nếu con được sống lại tuổi thơ
    Con sẽ chẳng bao giờ mải chơi trốn học
    Đứa con trai nhiều lỗi lầm ương ngạnh
    Sẽ không lần nào làm mẹ xót xa.

    Ước mẹ trẻ hoài như buổi mới gặp cha
    Ước con được sống suốt đời bên mẹ
    Mẹ muốn ăn cá thu con chẳng nề xuống bể
    Chẳng ngại lên ngàn kiếm đọt măng mai
    Nhưng xứ sở ta quân Mỹ tới rồi
    Cùng bè bạn con lên đường đuổi giặc.

    Mẹ vui vẻ gánh lấy phần khó nhọc
    Việc cơ quan, việc Đảng, việc nhà
    Đánh Pháp năm xưa, đánh Mỹ bây giờ
    Quen vất vả, mẹ quản gì sương nắng.

    Đêm nay con nằm rừng xa gió lạnh
    Mẹ nghỉ chưa hay đã thức rồi?
    Suốt một đời chưa có lúc nghỉ ngơi
    Nghĩ thương mẹ, giận quân thù quá đỗi.

    Lo trước mọi điều mẹ thường ít nói
    Mắt tin yêu nhìn thấu tận đường xa
    Mọi giả dối quanh co mọi tàn bạo hận thù
    Đều nát vụn trước mắt hiền của mẹ.

    Dẫu cuộc đời là con đường dài thế
    Con sẽ đi qua mọi đèo dốc trông gai
    Bằng đôi chân của mẹ, mẹ ơi.

    1969

    Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

    GỬI MẸ Thơ Lưu Quang Vũ Trịnh Thu Hương diễn ngâm

  7. Ru Anh
    Thơ Lưu Quang Vũ


    Ngủ ngon đi anh nhé
    Cho vết thương mau lành
    Lán quân y nằm dưới cây xanh
    Em ngồi trông anh trong giấc ngủ
    Bữa qua trong đạn lửa
    Pháo anh bắn rụng máy bay thù
    Bóng anh lồng lộng trời thu
    Đất thôn em dưỡng xanh cát trắng
    Cùng đánh giặc có tay em tiếp đạn
    Bị thương ba lần em mới ngất đi
    Đôi vai bé nhỏ em cõng anh về
    Lưng áo em máu anh ướt đẫm
    Đường xa có nặng khôn kể lòng em thương xót anh
    Dưới bóng cây xanh ngực anh còn băng trắng đó
    Vết thương đỡ đau da anh đã ngủ
    Em ở bên anh giữa giấc lành
    Ngoài kia hoa lý hoa chanh dập ánh nắng
    Gió biển xa đưa mùi muối mặn
    Đỡ đau nhiều chưa anh
    Da hãy còn xanh
    Anh ngủ hồn nhiên như tuổi nhỏ
    Vầng trán thanh xuân trong sáng quá
    Còn mơ bắn rụng quân thù
    Ngoài sông thấp thoáng bóng đò
    Buồm căng gió về xuôi hay ngược
    Con chim say mùa thu trong tiếng hót
    Em muốn làm gió thổi trên làn tóc anh
    Em muốn ru anh như trời xanh ru lúa thắm
    Em muốn hồn em thành nhịp võng
    Đưa anh như sóng biển
    Ngủ ngon đi anh
    Cho vết thương mau lành
    Rồi mailại vào đánh giặc
    Tên anh là chi em chẳng biết
    Quê anh ở đâu em không hay
    Phải quê anh có đồi sim chín đầy
    Hay bờ suối trăng sao vàng đáy nước
    Quê em cũng đẹp như quê anh
    Dòng sông đưa đò xuôi đò ngược
    Con cá biển chiều hè ngời vẫy bạc
    Cồn cát thơm nồng, ôm ước chân
    Từ bữa máy bay Mỹ phá
    Bắn vào xuồng ghe lưới cá
    Từ đâu anh về quê em
    Nắng mưa cùng pháo thức với sao đêm
    Núi cao biển sâu lòng ta thù giặc
    Trời rộng sông dài
    Tình ta yêu nước

    Nội dung bài thơ chép theo lời ngâm của NSND Trần Thị Tuyết trên chương trình Tiếng thơ của Đài Tiếng nói Việt Nam.

    Ru anh - thơ Lưu Quang Vũ-NSND Trần Thị Tuyết ngâm
  8. Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên (II)

    Thơ Lưu Quang Vũ


    Mái nhà nâu nhấp nhô
    Trong khói mờ ẩn hiện
    Cây bàng cao lá tím
    Ướt nhoà sương ngã ba.

    Nhìn nhau không thể xa
    Đèn mùa đông vụt tắt
    Màu áo em đỏ rực
    Cháy sau vòm cửa đêm
    Giờ anh như con thuyền
    Bốn bề lên sóng vỗ
    Xô dạt về tựa ngủ
    Trên rộng dài bến em
    Em chiếm hết anh rồi
    Những cánh đồng trắng xoá
    Những ngả đường đói lả
    Và giấc mơ sau cùng
    Anh dâng em tất cả
    Đây chùm hoa cúc nhỏ
    Rụng cánh xuống vai trần
    Anh ngập tràn lòng em
    Những màu và những tiếng.

    Trời xanh và cánh rộng
    Anh hôn từng ngón tay
    Anh hôn làn tóc xoã
    Trên trán buồn âm u
    Anh hôn lên đôi mắt
    Môi chạm vào bao la
    Ôm em trong vạt áo
    Như hoa hồng ngày xưa
    Thôi mắt đừng xót xa
    Nỗi buồn thời quá khứ
    Từ nay anh sẽ thở
    Trong mối tình của em.
    Lưu lạc giữa hoàng hôn
    Đồng mưa và cỏ lạnh
    Nghẹn ngào thương nhớ em
    Dưới một trời bom đạn.

    Đường anh xa vắng lắm
    Lòng em có đến cùng
    Áo bay về mênh mông
    Chập chờn trên gác tối
    Ngọn lửa nhỏ cô đơn
    Đang nghĩ gì phương ấy?

    1973

    Sách Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi (NXB Hội nhà văn, 2010) in bài thơ này hai lần với hai tiêu đề khác nhau, một như ở đây, và một là Giờ anh như con thuyền.

    Nguồn:
    1. Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002
    2. Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi, NXB Hội nhà văn, 2010

    Ngâm thơ Thơ tình viết về một người đàn bà không có tên 2 Lưu Quang Vũ
  9. Việt Nam ơi

    Thơ Lưu Quang Vũ


    Những áo quần rách rưới
    Những hàng cây đắm mình vào bóng tối
    Chiều mờ sương leo lắt đèn dầu
    Lũ trẻ ngồi quanh mâm gỗ
    Lèo tèo mì luộc canh rau.

    Mấy mươi năm vẫn mái tranh này
    Dòng sông đen nước cạn
    Tiếng loa đầu dốc lạnh
    Tin chiến trận miền xa.

    Những người đi chưa về
    Những quả bom hầm hào sụt lở
    Những tên tướng những lời hăm doạ
    Người ta định làm gì Người nữa
    Việt Nam ơi?

    Mấy mươi năm đã mấy lớp người
    Chia lìa gục ngã
    Đã tận cùng nỗi khổ
    Người ta còn muốn gì Người nữa
    Việt Nam ơi?

    Người đau thương, tôi gắng gượng mỉm cười
    Gắng tin tưởng nhưng lòng tôi có hạn
    Chiều nay lạnh, tôi nghẹn ngào muốn khóc
    Xin Người tha thứ, Việt Nam ơi.

    Tổ quốc là nơi toả bóng yên vui
    Nơi nghĩ đến lòng ta yên tĩnh nhất
    Nhưng nghĩ đến Người lòng tôi rách nát
    Xin Người đừng trách giận, Việt Nam ơi.

    Tôi làm sao sống được nếu xa Người
    Như giọt nước đậu vào bụi cỏ
    Như châu chấu ôm ghì bông lúa
    Người đẩy ra tôi lại bám lấy Người
    Không vì thế mà Người khinh tôi chứ
    Việt Nam ơi.

    Không vì tôi đau khổ rã rời
    Mà Người ghét bỏ?
    Xin Người đừng nhìn tôi như kẻ lạ
    Xin Người đừng ghẻ lạnh, Việt Nam ơi.

    Người có triệu chúng tôi, tôi chỉ có một Người
    Tất cả sẽ ra sao
    Mảnh đất nghèo máu ứa?
    Người sẽ đi đến đâu
    Hả Việt Nam khốn khổ?
    Đến bao giờ bông lúa
    Là tình yêu của Người?
    Đến bao giờ ngày vui
    Như chim về bên cửa?
    Đến bao giờ Người mới được nghỉ ngơi
    Trong nắng ấm và tiếng cười trẻ nhỏ?
    Đến bao giờ đến bao giờ nữa
    Việt Nam ơi?

    Nguồn: Lưu Quang Vũ, thơ tình, NXB Văn học, 2002

    Việt Nam ơi, Lưu Quang Vũ, Trần Thiện Tùng
  10. Đáng lẽ

    Thơ Lưu Quang Vũ


    Trang sách ước năm xưa
    đã đến ngủ bao nàng tiên tuổi nhỏ
    chiếc ghế gỗ chơ vơ bên cửa sổ
    bao giấc mộng đến ngồi rồi lại ra đi

    Một trận mưa bất ngờ, một khung cửa thoáng qua
    một gương mặt chập chờn rồi vụt biến
    bao con tàu về ga bao con thuyền cập bến
    mà riêng em chẳng đến cùng tôi

    Em qua bao con đường, em gặp bao con người
    em cười nói giữa bao bè bạn
    em đặt chân lên bao thành phố khác
    mắt em từng in bao tấp nập hoàng hôn
    có thể em đã trú mưa cùng anh ở một ngã ba đường
    em đi qua cầu thang vô tư có khi còn hát
    có lúc em ốm đau mà anh chẳng biết
    em sống dưới mái nhà cùng thành phố với anh
    mà chẳng gặp nhau dù chỉ một lần
    em hay đâu anh khổ anh buồn
    anh chờ anh đợi
    nghĩ lại còn giận em lắm đấy
    em biết không những tháng năm dài
    anh như người con giai
    ở trong bài hát cũ
    đi tìm em phiêu bạt những dòng sông
    "một tin trông
    hai tin đợi
    ba bốn tin chờ
    sao chẳng thấy em"

    Bây giờ chúng mình đã có nhau
    khoảng thời gian còn lại
    Thương biết mấy vẫn còn chưa đủ
    lẽ nào anh lại trách em
    nhưng phải nói cho mà biết
    đáng lẽ chúng mình yêu nhau từ lâu.

    Nguồn: Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi, NXB Hội nhà văn, 2010

    Đáng lẽ. Tác giả: Lưu Quang Vũ - Thụy Anh đọc



Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy