Bâng khuâng chiều Hà Nội
Hà Nội mùa này thật lạ. Mới chang chang trời nắng như đổ lửa mà cuối chiều lại ào ạt mưa ngay được. Những con phố bỗng chốc ngập nước lênh láng như sông vào mùa lũ. Bì bõm trên những tuyến phố dài là muôn kiếp người khắc khoải mưu sinh.
Nhưng rồi khi cơn mưa đi qua, Hà Nội bỗng trở nên thật đặc biệt. Dường như nước mưa đã làm cho vạn vật trở nên sáng sủa, tươi tắn hơn thì phải.
Trên đoạn phố Phan Đình Phùng, hình như được trải một tấm thảm xanh điểm xuyết ngàn vạn bông hoa nhỏ xíu màu trắng ngà hệt như một tấm voan hoa nhí nền xanh thẫm. Xà cừ đấy, xà cừ đang cuối mùa hoa. Hình như với Hà Nội, từ lâu, nó đã trở thành một “đặc sản” khiến không ít người phải lưu luyến, dẫu chỉ một lần dừng chân tại thành phố này. Vài ba tia nắng còn mải chơi nhảy nhót trên thứ lá cành xanh mướt của nó càng khiến nó trở nên tươi tắn hơn hẳn vẻ ủ rũ ban chiều vì cái oi nồng của mùa hạ.
Trên đoạn đường Thanh Niên, phượng vẫn còn sót lại, không còn rực rỡ như cháy cả vòm trời giống lúc chớm vào hè. Những bông phượng cũng đã nhạt màu trở nên bàng bạc như màu giấy điều bị nhuốm nước mưa. Lá phượng dày hơn, đôi khi che lấp cả bông hoa khiêm tốn nép mình như sợ chia xa. Mùa thi năm nay không còn đến muộn. Mấy ngày này lũ học trò cuối PTTH đã được thỏa sức bay nhảy khắp nơi , không còn gồng mình lên với những bài thi, chỉ còn chờ đợi những ước mơ đang sắp thành hình. Hình như vì thế mà phượng cũng nở rải rác như lưu luyến, đợi chờ.
Mưa làm cho phố phường chợt trong lành hẳn. Mọi mùi hương đều trở nên rõ ràng hơn. Đâu đó từ một khoảng sân nhỏ dịu dàng thứ hương nhài cứ len lén mà khiến người ta bị mê hoặc. Để rồi chợt thấy nồng nàn bị cuốn lấy bởi hương hoàng lan vừa kịp lướt qua cánh mũi.
Trong ánh đèn đường ban chiều bắt đầu bật lên khi nắng vừa kịp tắt có một thứ hương thanh dịu theo gió bay lại từ phía bờ hồ Tây khiến lòng người chợt như an yên đến lạ. Đang là cuối vụ, sen hồ Tây hình như không còn nhiều nữa, lâu lâu mới bắt gặp một chiếc xe hoa chở những bó sen hồng đặt xen lẫn giữa sắc vàng rực rỡ của hướng dương đang chính vụ. Sau cơn mưa, nụ cười của cô hàng hoa cũng chợt tươi hơn. Nụ cười cô khiến những đóa hướng dương hình như cũng đôi phần bẽn lẽn.
Hà Nội buông ánh hoàng hôn lãng mạn xuống khiến người ta thấy xốn xao lạ kì. Tựa lưng vào chiếc ghế gỗ nhỏ trên gác hai của quán café chìa ra phía hồ, bất chợt như thu vào trong tầm mắt cả bức tranh lung linh của phố phường. Giống như ta đang ngắm nhìn người nghệ sĩ, chấm phá những mảng màu rực rỡ lên bức tranh thành phố đang chuyển dần vào đêm. Bỏ lại sau lưng tiếng ồn ào của xe cộ, tiếng bực bội vội vã của ai đó đang muốn nhanh chóng xong việc để trở về bên gia đình, bỏ lại thứ mùi vị hỗn tạp của những dãy hàng quán chật chội kẻ bán người mua trong thế giới huyền ảo của Hà Nội ban chiều bởi hình như tôi đã quên mất cả một ngày dài với đống công việc ngập ngụa, để chỉ biết ngắm nhìn nó không ngớt ngưỡng mộ, thương yêu.
Hà Nội muôn đời vẫn khiến người ta thấy bị mê hoặc. Mê hoặc hương sắc dịu dàng của những mùa hoa đi qua Hà Nội. Mê những ngày chuyển mùa lá vàng rơi đầy trên phố. Và đôi khi, chỉ cần một thoáng bâng khuâng, để quên con tim mình trên một tuyến phố cuối buổi chiều tà, ta cũng có thể nhận ra, yêu Hà Nội là một điều chẳng ai dối lòng mình được.
Lê Huyền