Ký ức đông Hà Nội
Lạnh. Gió mùa đông bắc phả hơi lạnh trên từng mái phố, hàng cây. Hà Nội bước vào mùa đông với cái lạnh thật ngọt, thật sâu thấm đẫm bao thuộc quen. Năm tháng trôi, dẫu đi qua bao mùa đông trên mọi vùng đất nhưng chẳng thể nhạt phai trong tôi những ký ức của mùa đông Hà Nội.
Nhớ những sớm mùa đông sương phủ mờ từng con đường thân quen. Thấp thoáng đâu đó, những chiếc xe chở đầy hoa tươi thắm khoe sắc trong giá lạnh đẹp đến hư ảo. Những bông hồng, bông cúc đại đóa dường như to hơn, rực rỡ hơn khi đông về. Cúc họa mi tinh khôi, hoa bươm bướm mỏng manh vươn mình đón gió lạnh. Hoa hướng dương vàng tươi bên thiên điểu, phi yến, lay ơn...
Trưa đến, mặt trời ló ra khỏi màn sương và thắp lên những đốm nắng lung linh trên hè phố. Nắng mùa đông lạ lắm, không óng ả như nắng xuân, không chói chang như nắng hạ, không ngọt ngào rót mật như nắng thu mà dường như vương chút buồn hanh hao. Nắng mùa đông khiến ta bấc giác nhớ tới lời bài hát “Những mùa đông yêu dấu”: “Còn lại trong tôi những mùa đông dấu yêu/ Mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương/ Những giấc mơ không thành/ Những hạnh phúc ngọt lành”. Phải chăng, nắng giấu đi ký ức xa mờ của những mùa đông đã qua?
Quá trưa sang chiều, chúng ta cùng dạo quanh Hà Nội với những món ăn vặt của mùa đông nhé. Có lẽ, món bánh trôi tàu deo dẻo, béo ngậy chỉ xuất hiện vào mùa đông bởi vị thơm cay đặc trưng của nước đường nấu kỹ với gừng “bánh tẻ”. Món ốc luộc hầu như mùa nào cũng có, nhưng ăn vào mùa đông thì hợp vị hơn cả. Con ốc béo, giòn sần sật được chấm đẫm vào thứ nước mắm chua cay mặn ngọt pha cùng gừng, tỏi, ớt giã nhuyễn thơm rưng rức. Thấp thoáng đâu đó trong những con ngõ nhỏ Hà thành là các hàng bánh gối, bánh rán mặn, chè sắn... luôn khiến ta sà vào cho “bữa xế”.
Chiều mùa đông thường nhanh tối, nhiệt độ hạ nhanh. Nắng đông mới vừa rực lên tán bàng lá đỏ, giờ đã phủ màu tím sẫm trên vỉa hè. Đường phố đã lên đèn, soi rõ dòng đời hối hả ngược xuôi. Dường như, ai cũng vội vã trở về nhà sau một ngày mưu sinh. Tạm gác lại mọi lo toan, công việc ngoài cánh cửa, ta cùng quây quần bên nhau trong bữa cơm chiều ấm áp.
Đêm mùa đông Hà Nội ghi dấu trong ký ức tôi với những ngọn đèn vàng hiu hắt. Phố vắng xao xác lá với tiếng rao quà đêm ngân dài hun hút. Mỗi thức quà một tiếng rao rất riêng. Nhớ năm xưa, cứ nghe tiếng rao “phá xaaaa....” loang trên phố, tôi lại xin mẹ vài hào, gọi mua một ít lạc rang húng lừu, hạt bí, hạt dưa để cắn tí tách cùng nhau. Năm tháng trôi, đôi khi, làm việc trong đêm muộn, chợt tiếng rao “Khúc ơ...”, đánh thức mọi giác quan khiến tôi chẳng ngại ngần mà bước ra phố mua lấy vài ba chiếc bánh nóng hôi hổi. Thấp thoáng đâu đó trong đêm là vài lò than hoa sáng hồng cùng những tia lửa bắn lên không trung đẹp huyền ảo. Những ngày xa Hà Nội, đôi khi tôi nhớ đến nao lòng mùi ngô nếp nướng, khoai nướng lan theo gió lạnh mùa đông.
Đêm, nghe tiếng gió bấc quất ràn rạt ngoài cửa sổ, bỗng nhớ chiếc chăn bông của mẹ. Khi hạ tới, mẹ thường phơi ruột chăn vài ba nắng. Đông về, mẹ hối hả lôi chăn bông ra, lồng chiếc vỏ hoa đỏ xinh xắn vào cho tôi. Sau này, mỗi khi tới mùa đông, tôi lại nhớ cái cảm giác ấm áp, được nằm gọn trong chiếc chăn bông nằng nặng thơm mùi nắng.
Thấm thoắt, một mùa đông nữa vừa đi ngang phố, đánh dấu thêm vào miền ký ức trong tôi.
Vy Anh