Hà Nội nỗi nhớ trong tôi
Tôi biết Hà Nội từ năm mười bốn tuổi. Một Hà Nội chiến tranh, hầm hào lô nhô trên phố. Một Hà Nội tất bật bước chân những anh chị dân quân tự vệ súng khoác trên vai. Một Hà Nội với tiếng tàu điện leng keng đã đi vào ký ức… Với cô bé mười bốn tuổi ngày ấy, Hà Nội là một nơi chốn lạ lẫm, cuốn hút mà không thiếu vẻ thân thương bình dị của cuộc sống đời thường. Để rồi mười tám tuổi, phơi phới đời sinh viên, tôi hăm hở khám phá, trải nghiệm và yêu Hà Nội từ lúc nào không biết…
Có những sáng mùa Đông tôi đạp xe đi trong gió lạnh, để cái rét buốt và mưa phùn thấm ướt hồn tôi. Chênh chao phố buồn, tiếng rao hàng trong ngõ nhỏ nghe như có chút ngái ngủ của thành phố chưa hề thức giấc sau một đêm dài. Đường từ nhà tới trường hun hút gió, chiếc xe đạp như trĩu nặng hơn bởi mặt đường nhem nhép ướt át, vậy mà tôi thấy lòng mình thật hân hoan khi nhìn ngắm những người dân trên phố bắt đầu một ngày mới. Trong giá lạnh, nhịp sống vẫn hối hả với những gánh hàng từ ngoại ô đổ vào phố. Tôi yêu những khoảnh khắc được ngắm nhìn những chiếc xe đạp chất đầy hoa, khuôn mặt của người bán dẫu trong gió lạnh vẫn lấm tấm những giọt mồ hôi vì họ đạp vội để mang sự tươi mới, tinh khôi của những bông hoa vừa cắt về cho phố.
Có những chiều Thu tôi lang thang thả bộ trên những con đường đầy lá rụng, đâu đó trên hàng cây có tiếng chim lích chích chuyền cành. Thu Hà Nội đẹp thanh bình dẫu ngày đó có lúc tôi thấy man mác buồn bởi những cuộc chia xa…Tôi thích ngồi lặng lẽ ngắm những hàng cây rủ bóng ven hồ. Hà Nội những năm 70 người chưa đông lắm nên không khó tìm riêng cho mình một không gian yên tĩnh. Những con ngõ nhỏ ngoằn nghèo đôi khi thông giữa hai phố luôn làm tôi có hứng thú khám phá. Những quả sấu giòn giòn chua chua, những bông hoa ngọc lan trắng muốt, bánh quế thơm giòn…là những phát hiện thú vị trong những lần đang đi trên phố bất chợt thích rẽ vào một ngõ nhỏ không quen.
Ở Hà Nội tôi có những người bạn thật gần gũi, thân thương mà nhà họ là nơi tôi tìm thấy sự ấm áp, chân tình mà một kẻ xa quê như tôi luôn muốn trở về. Tôi nhớ mãi ngôi nhà nhỏ đong đầy yêu thương của gia đình bạn tôi ở Ngã Tư Sở, nơi tôi đã có những ngày như được sống trong lòng những người ruột thịt. Mẹ bạn đã nấu cho tôi những món ăn Hà Nội thanh đạm, người đã nhắc nhở, bày dạy cho tôi nếp sống người Hà Nội, người đã góp phần đánh tan cái cảm giác xa lạ, mặc cảm của một cô bé tỉnh lẻ đi học ở đất kinh kỳ. Sau này, mỗi khi có dịp trở về đi qua khu vực Ngã Tư Sở mà giờ đây đã đổi thay đến khác lạ, tôi vẫn thấy lòng mình rưng rưng khi nhớ lại căn nhà xưa…
Từ trong thành phố ra ngoại ô giờ đây đã có nhiều chiếc cầu hiện đại và đẹp nhưng như một kẻ cố chấp, cũ kỹ, tôi vẫn yêu cây cầu Long Biên hàng trăm năm tuổi. Tôi nhớ cái cảnh tấp nập vội vã của những người thồ hàng vào mỗi sớm, nhớ đoàn tàu xình xịch chạy qua với những thanh sắt nghiến ken két, nhớ tiếng ồn ã của nhiều phương tiện chen chúc qua cầu. Đứng trên cầu Long Biên nhìn dòng nước đỏ phù sa cuồn cuồn chảy, ngắm những bãi ngô, bãi rau cải vàng rực hoa, hít căng lồng ngực gió lộng sông Hồng…đã trở thành điều không thể thiếu mỗi lần tôi trở về Hà Nội. Và những lần trở về ấy thì cứ thưa dần, thưa dần…tỷ lệ nghịch với tuổi tác dẫu trong lòng tôi luôn ắp đầy kỷ niệm, luôn ắp đầy lòng mong mỏi được trở về!
Hà Nội bây giờ đông đúc hơn, hiện đại hơn với nhiều nhà cao tầng, nhiều công trình xây dựng to đẹp và nhịp sống dường như cũng xô bồ, hối hả hơn. Thay vì phải vui mừng vì sự đổi thay thì mỗi lần trở lại tôi thấy lòng mình một chút tiếc nuối, thương nhớ Hà Nội xưa. Đâu rồi tiếng tàu điện leng keng, tiếng chuông xe đạp kính coong, đâu rồi ngõ nhỏ bình yên, những tiếng rao hàng như cất lên từ câu chuyện cổ tích… và ven hồ lá rụng xạc xào, có một nàng thơ đắm chìm trong ngẩn ngơ phố cổ…
Hà Nội ơi, tôi sẽ trở về. Còn đó trong tôi vẹn nguyên nỗi nhớ một Hà Nội yên bình, một Hà Nội thân thương, mộc mạc, một Hà Nội với ân tình của những con người muôn năm cũ dẫu vật đổi sao đời chẳng còn những ngày xưa!
Minh Nguyệt.