Vua hèn Trần Phế Đế
Trần Phế Đế (1361 – 1388) là vị vua thứ 11 của nhà Trần nước Đại Việt. Ông lên ngôi từ năm 1377 đến 1388. Ông là con thứ của vua Trần Duệ Tông và là cháu gọi Thái thượng hoàng Trần Nghệ Tông bằng bác. Trong suốt thời gian Trần Phế Đế ở ngôi, Thượng hoàng Trần Nghệ Tông nắm thực quyền cai trị quốc gia.
Ông bị nhận xét là "Vua u mê, nhu nhược, không làm nổi việc gì, uy quyền ngày càng về tay kẻ dưới, xã tắc lung lay, đến thân mình cũng không giữ được" (theo Đại Việt sử ký toàn thư). Sự bất lực và nhu nhược của ông khiến tình hình trở nên không thể cứu vãn.
Thế lực nhà Trần đã tụt dốc thảm hại trong thời gian trị vì của Trần Phế Đế: giặc Chiêm Thành tràn vào cướp phá ông chẳng để tâm mà chỉ lo cất giấu của cải, tăng sưu thuế để cứu kho tàng trống rỗng của triều đình... ông đã để cho Hồ Quý Ly lộng hành, dẫn đến sự sụp đổ từng bước của nhà Trần.