Mùa hoa phượng của tuổi học trò
Hè về, những dãy bằng lăng trước lớp học như được nhuộm tím,những chiếc lá mặc sức rơi không ai quét. Có một nhạc sĩ từng viết “Trong tiếng hát ve phượng hồng là hoàng hậu đó”. Thật đúng, mùa hè đến là mùa của hoa phượng, cái nắng hè không đủ chói chang bằng sắc đỏ hoa phượng, những cánh phượng đỏ kết thànhnhững chùm hoa rực rỡ gọi hè về, gọi nắng gắt, gọi tiếng ve râm ran và gọi những cô cậu học trò nhớ về trường.
Tháng sáu về, những lớp dần dần thưa vắng và im ắng. Không còn những cô cậu học sinh chơi đá cầu, nhảy dây hay tập nghi thức đội dưới sân trường. Ánh nắng chói chang cũng gay gắt hơn, có lẽ nó buồn bã vì không thể nhìn thấy, chạm lấy những khuôn mặt ngây thơ của những cô cậu học trò tinh nghịch ấy. Cây phượng trước sân trường ngay cạnh nhà để xe hoa đã nở rộ. Khi lớp vẫn học đã có nhiều bạn cố gắng nhặt lấy những cánh hoa phượng mới rụng xuống hoặc thậm chí một vài bạn nam tinh nghịch trèo lên tận cây mặc kệ nguy hiểm để hái hoa phượng cho các bạn nữ. Họ nhặt, họ hái để ép chúng thành cánh bướm trong cuốn lưu bút của mình. Sau này khi cánh phượng không còn rực rỡ nữa, nó mang màu của thời gian, màu của thương nhớ. Một vài bạn nam tinh nghịch hái hoa ấy đã có lần bị bác bảo vệ bắt được và khiển trách. Nhìn các bạn bị mắng vừa lo sợ lại vừa buồn cười. Con trai con gái, đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhại, mắt long lanh như sắp khóc. Có nhiều khi cô giáo phải ra xin hộ thì mới xong mới bác bảo vệ.
Cây phượng cao, lá xanh mướt, hoa đỏ rực cả một góc trời. Lũ học trò chúng tôi ngắm phượng đẹp nhưng lại không muốn xa trường xa lớp một chút nào. Có thể là hai tháng thôi chúng tôi lại quay lại mái trường này cơ mà nhưng không hiểu sao cứ nhìn thấy phượng là thấy mùa chia tay. Những chú ve non cũng đang cất lên dàn đồng ca mùa hạ báo hiệu chomùa chia tay.
Mỗi khi nhìn thấy phượng lòng tôi lại nao nao khó tả, tôi đã từng chia tay ngôi trường cấp một để bước vào mái trường cấp hai. Chính vì thế mỗi khi thấy hoa phượng và nghe tiếng ve kêu tôi thấy lưu luyến một thứ gì đó quá đỗi thân thương trong cuộc đời tôi. Đó là thầy cô, bạn bè, mái trường, ghế đá, hàng cây. Tôi chợt nhận ra thứ tình cảm thiêng liêng gắn bó trong cuộc đời mình: mùa hè và những tình cảm học trò đáng trân trọng.