Minh Thành Tổ
Minh Thành Tổ (1360 – 1424), ban đầu truy tôn là Minh Thái Tông, là hoàng đế thứ ba của nhà Minh, tại vị từ năm 1402 đến năm 1424. Ông chỉ dùng niên hiệu Vĩnh Lạc, nên còn được gọi là Vĩnh Lạc Đế. Ông được coi là hoàng đế kiệt xuất nhất nhà Minh, và là một trong các hoàng đế kiệt xuất nhất lịch sử Trung Quốc, được xưng tụng là Vĩnh Lạc đại đế. Thời kỳ của ông được ca ngợi là Vĩnh Lạc thịnh thế, đưa Đại Minh vươn tới đỉnh cao quyền lực.
Ông được đánh giá là vị hoàng đế tài giỏi nhất triều đại nhà Minh và là một trong những vị hoàng đế tài giỏi nhất lịch sử Trung Quốc. Thời kỳ trị vì đất nước, ông đã giúp Đại Minh phát triển đỉnh cao về quyền lực. Ông tạo ra hệ thống kiểm duyệt phức tạp, cách chức tham quan tung tin đồn bất lợi. Sau đó, ông cho thu hồi đất đai để phát lại cho dân nghèo đã mất đất trong chiến tranh, giảm thuế ở các vùng bị tàn phá nặng nề nhất. Việc này giúp ông sử dụng tối đa lực lượng lao động, và tối đa hóa sản lượng dệt may và nông nghiệp. Dưới thời ông, học giả đương thời đã hoàn thành công trình đồ sộ Vĩnh Lạc đại điển. Trong những năm Minh Thành Tổ trị vì, công trình Đại Vận hà gần như đã được hoàn thành và Đại Vận hà được dùng để di chuyển các hàng hóa nhập khẩu đến từ khắp nơi trên thế giới. Việc này cũng giúp cho giao thông phát triển, lương thực từ phía nam có thể dễ dàng vận chuyển ra phía bắc đảm bảo cho các cuộc chinh phạt Mông Cổ của hoàng đế.