Không có nhà vệ sinh
Ngay từ đầu, hoàng cung khổng lồ hoàn toàn không được thiết kế và xây dựng nhà vệ sinh. Vậy câu hỏi đặt ra là Hoàng đế, phi tần và hàng chục nghìn cung nữ, thái giám, thị vệ, nô tì,... sống trong Tử Cấm Thành suốt mấy trăm năm trước đây đã "giải quyết nhu cầu" căn bản hằng ngày này như thế nào? Câu trả lời thật ra cũng khá đơn giản, đó là các chậu (thùng) vệ sinh có nắp, bên trong trải tro.
Với vua chúa, những người địa vị cao, thiết kế của chiếc thùng này cũng phải khác biệt, xa xỉ và được gọi là quan phòng. Chúng được làm bằng gỗ đàn hương, bên trong chứa tro gỗ đàn hương và các hương liệu để cản bớt mùi hôi. Phần phần miệng thùng được mài nhẵn để người ngồi không bị khó chịu hay bị trầy xước. Một số chiếc bồn cầu di động còn được thiết kế cầu kỳ hẳn hoi với đệm lót gấm, có chỗ gác tay hai bên.
Thực chất, việc sử dụng thùng, chậu để đi vệ sinh trực tiếp như hàng chục ngàn con người từng sống trong Tử Cấm Thành không phải vì không có lựa chọn nào khác. Từ thời xưa, nhà xí, nhà vệ sinh dạng thô sơ cũng đã xuất hiện. Thế nhưng vì bấy giờ, những chất thải của con người bị coi là thứ ô uế, tổn hại đến tôn nghiêm hoàng cung nên nhà vệ sinh mới bị cấm xây dựng. Với số lượng người lớn, cộng với kiểu nhà vệ sinh như trước đây thì chắc chắn Tử Cấm Thành lúc nào cũng có mùi hôi hám khó chịu nên tốt nhất chúng đã bị cấm tiệt ngay từ đầu.