Trí khôn của ta đây
Ngày xưa Cọp có bộ lông màu vàng rất đẹp. Tuy nhiên, tính cọp nóng nảy, lại hay bắt các loài thú khác ăn thịt, nên loài vật nào cũng sợ. Ngay cả con người cũng luôn phải đề phòng mỗi khi thấy bóng dáng của Cọp.
Một hôm, Cọp ra bìa rừng, nhìn thấy anh nông dân đang cày ruộng. Thấy con Trâu to béo thỉnh thoảng bị anh nông dân vừa quát vừa quất cho mấy cái vào mông đau điếng mà không dám làm gì, vẫn hì hục kéo cày một cách ngoan ngoãn thì lạ lắm.
Cọp đợi đến buổi mở cày, Trâu được ra nghỉ ngơi gặm cỏ, còn anh nông dân lên bờ ăn cơm mới mon men lại gần hỏi:
– Này, tôi trông cậu to khỏe thế, sao lại chịu để cho Người đánh đập và bắt làm nô lệ như thế?
Trâu dừng nhai cỏ, ngước lên nhìn Hổ, nói nhỏ:
– Ấy, anh không biết à! Người nhìn tuy nhỏ bé yếu đuối thế thôi, nhưng họ có trí khôn đấy!
–Trí khôn ư? Trí khôn là cái gì thế? Tôi chưa nghe tới bao giờ?
Trâu không biết giải thích thế nào để Cọp hiểu, đành trả lời một cách qua quýt cho xong câu chuyện:
–Trí khôn là trí khôn chứ còn là cái gì nữa! Anh muốn biết rõ hơn thì hỏi Người ấy! Người đang ăn cơm và nghỉ ngơi ở trên bờ kia kìa.
Cọp ngoái sang nhìn anh nông dân theo hướng Trâu chỉ, mới nghĩ:
– Ừ, hay sang đấy hỏi Người, tiện thể xin một ít trí khôn ăn xem sao.
Thế rồi Cọp thong thả tiến lại chỗ anh nông dân. Lúc này anh nông dân đã ăn xong bữa cơm trưa, đang ngả lưng dưới gốc cây nghỉ ngơi cho mát. Nhìn thấy Cọp đến, anh giật mình hoảng sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Cọp hỏi:
– Tôi thấy Trâu bảo anh có trí khôn nên tò mò muốn biết. Vậy trí khôn của anh đâu, cho tôi nhìn thử một chút được không?
Anh nông dân ngớ người trước câu hỏi của Cọp, suy nghĩ giây lát rồi nói.
– Trí khôn tôi cất ở nhà. Để tôi về lấy cho Cọp xem nhé! Nếu Cọp thích, tôi sẽ tặng cho một ít mà dùng.
Cọp chưa kịp hỏi xin mà Người đã cho nên mừng lắm. Anh nông dân giả bộ đi về nhà. Nhưng được mấy bước, anh quay lại bảo Cọp:
– Tôi thấy không an tâm lắm! Nhỡ trong lúc tôi về lấy trí khôn, Cọp ở đây ăn thịt mất Trâu của tôi thì sao?
Cọp nói:
– Anh đừng lo, tôi sẽ ngồi đây đợi.
Đi được hai, ba bước, anh nông dân lại ngập ngừng dừng lại:
– Nói thật tôi vẫn thấy không an tâm được. Hay Cọp chịu khó để tôi trói tạm vào gốc cây này, rồi đi về lấy trí khôn. Nhỡ Cọp không giữ lời, ăn thịt mất Trâu của tôi thì tôi lấy gì mà cày ruộng tiếp.
Cọp nóng lòng muốn xem “trí khôn” nên bằng lòng để Người trói lại.
Anh nông dân bèn lấy dây thừng trói chặt Cọp lại. Xong xuôi, anh chất rơm rạ đầy xung quanh. Cọp lấy làm lạ, cất tiếng hỏi:
– Anh đang làm gì thế?
Anh nông dân cất tiếng cười ha hả. Vừa cười anh vừa châm lửa đốt đống rơm rạ, rồi quát lớn:
– Đây! Trí khôn của ta đây!
Lửa bén rất nhanh, Cọp hoảng sợ gào thét vang cả bìa rừng, cháy sém hết cả lông vàng óng đẹp.
Trâu đang gặm cỏ, nhìn thấy cảnh tượng ấy không nhịn nổi, bò lăn ra cười. Chẳng trượt chân, va vào tảng đá to gần đấy, gãy hết toàn bộ hàm trên.
Cọp bị lửa đốt nóng quá, cố giãy giụa không sao thoát được. Chỉ đến khi dây thừng bị cháy đứt, Cọp mới ba chân bốn cẳng chạy một mạch vào rừng, không cả dám quay đầu lại nhìn.
Từ đó về sau, trên người Cọp con nào sinh ra cũng có những vằn đen dài xen lẫn với màu lông vàng, vết tích của trận cháy do bị người đốt. Còn Trâu thì do bị va vào đá, nên không con nào có hàm răng bên trên cả.