Hãy về nhà khi còn có thể
Thật nghịch lý nhỉ, khi còn bé ta lại muốn làm người lớn, thấy người lớn chỉ đi làm, rồi về nhà, không phải đi học, không phải học bài, thích nghỉ thì nghỉ, muốn mua gì thì mua.
Ôi! sao làm người lớn sướng thế. Thời gian luôn chờ đợi bạn, chúng ta cũng sẽ làm người lớn, xách ba lô lên và đi, từ giã gia đình, quê hương, từ giã cái nơi có lưu dấu chân của tuổi thơ và chúng ta vĩnh biệt cái tôi khi còn là "người bé" để bắt đầu hành trình "làm người lớn" mà chúng ta mơ ước.
Phố thị nhộn nhịp xa hoa, nhiều mối quan hệ được kết nối, một cuộc sống mới được mở ra, chúng ta cứ lao vào mà quên mất sự ngóng chờ của ba mẹ, những cuộc gọi về nhà thưa dần trong khi đó, ngày nào chúng ta cũng có thể gọi để tám với người yêu hàng giờ. Những kỳ nghỉ lễ, cuối tuần, bạn có thể vi vu khám phá mọi ngỏ ngách của trái đất này, vui vẻ hạnh phúc bên tình yêu bạn bè, có khi nào trong đầu các bạn thoáng nghĩ, ngày lễ về ăn bữa cơm cùng ba má hay lon ton theo quý phụ huynh đi ra vườn chăng. Đến một ngày khi mỏi gối chùn chân, đồng tiền chi phối tất cả, mọi thứ muốn có được phải có điều kiện kể cả tình yêu, công việc thì không như ý muốn. Bạn lại thèm cuộc sống ở quê hương, thèm mình là "người bé". Nhưng chắc rằng ai cam đảm quay lại quê hương khi nơi đó không có công việc, lúc ấy bạn sẽ nghĩ, khi về nhà, ba má sẽ nói: cho ăn học sài gòn mấy năm rồi lại xách túi về nhà.
Ra đường Cô chú hàng xóm hỏi: dạo này con làm gì? không làm nữa sao lại về nhà? câu hỏi đó như sát muối vào nỗi buồn, bảo con thất nghiệp, mọi người lại cười bạn, cười gia đình mình, bạn lo nghĩ, bạn sợ mọi thứ...bạn cố gắng chống chọi với thời gian cố tạo vỏ bọc nhem nhuốc cho mình.
Hãy về nhà khi còn có thể bạn ạ, thời gian sẽ làm người ta dần quên những chuyện nhỏ nhặt đó. Thà về quê hương phụ giúp gia đình bạn còn thấy mình vẫn có chút giá trị bạn ạ.
Hãy về thăm nhà khi bạn biết rằng, thời gian không chờ đợi ông bà, ba mẹ chúng ta. Bạn thử nghĩ xem, một năm chúng ta về thăm gia đình được hai lần đi, vậy mười năm nữa chúng ta sẽ gặp được mọi người mấy lần. Bạn đổ lỗi cho đường xa, nhưng bạn vẫn với lũ bạn đi mấy trăm cây để đặt chân đến cái biển xanh cát trắng ấy, bạn đổ lỗi cho tiền bạc eo hẹp, thế nhưng bạn vẫn bỏ ra cả triệu để mua cho được cái váy yêu thích hay trả tiền chầu nhậu với bạn bè gần nửa tháng lương. Bạn đổ lỗi cho công việc bận rộn, nhưng công việc có thể sắp xếp mà.
Hãy về nhà khi còn có thể bạn ạ, đừng để sau này mình sống trong sự nuối tiếc, hãy về nhà vì nơi đó có kí ức khi bạn chưa là người lớn, có những người cho bạn không điều kiện mà ở xã hội khác có điều kiện bạn mới có được.
Chanh Muối