Tâm tình từ đầu ngọn sóng
Có lẽ Xuân đã treo nỗi nhớ trên cành đào do chính tay con trồng ngày xưa ấy. Xuân mang theo bao nỗi niềm mong đợi trong trong lòng con - người lính đảo. Khi còn bé thơ con hay hỏi "Mẹ ơi Tổ quốc là gì sao ai cũng phải yêu?" Bây giờ thì con đã hiểu....Nơi con đến là Trường Sa, là tấm lá chắn chở che bão giông là thành đồng biển cả nơi đầu ngọn sóng...là nơi mà chúng con đang súng chắc tay canh giữ đêm ngày. Nơi ấy, những người con của Mẹ đã tô thắm màu cờ bằng máu và mồ hôi. Những người con ấy đã tạc tượng đài giữa Biển Đông bằng sự sống còn, sự hy sinh thầm lặng, bằng trái tim người lính kiên trung bởi Trường Sa là Mẹ là Tổ Quốc.
Trường Sa ngày con đến nắng dịu dàng hơn, gió mơn man hơn, biển ít ồn ào hơn và những con sóng chợt êm đềm vỗ về nâng bước chân đi. Đêm Trường Sa khoả vào lòng con niềm yêu da diết từng núm đất, từng con sóng nhỏ, từng quả bàng vuông,... Nước dưới chân hay bàn tay Mẹ dìu lối con đi mà sao con thấy biển xanh hiền hoà đến vậy. Tiếng rì rào của sóng hay lời ru của Mẹ mà ấm áp thân thương. Nơi đây, mỗi trái bàng vuông, mỗi hạt cát trắng muốt như thuỷ tinh, mỗi ngọn muống biển vươn mình trong mặn chát của nước, những con còng bé tẻo teo cho đến những nhà giàn sừng sững giữa đại dương mênh mông,... tất cả, tất cả ... là máu là thịt là những đứa con của Mẹ nên mẹ luôn dang rộng vòng tay ôm ấp chở che.
Có người nói Mẹ như cái dấu hỏi nhưng với con Mẹ là cái dấu ngã trải dài từ Mục Nam Quan tới Mũi Cà Mau. Mẹ lấy thân mình chắn che bão tố. Người dang tay bảo vệ con mình trước những cơn gió độc từ phương bắc tràn qua từ phía tây nam ập tới. Người là ngọn hải đăng là đôi mắt thần giữa đại dương mênh mông. Đôi mắt ấy luôn nhìn thấu dã tâm của loài cá kình cuồng bá đã vẽ ra cái đường lưỡi bò vô cớ ngạo nghễ hòng nuốt chửng Biển Đông. Người cứng rắn nhưng vô cùng mềm dẻo, sẵn sàng nhấn chìm loài hải tặc xuống đáy đại dương nhưng cũng giàu lòng nhân ái bao dung. Người không dung tha cho kẻ bán dân hại nước, không dung tha cho phường sâu bọ khoét đục bòn rút của nả của chính những đứa con của mình. Người sẵn sàng thứ tha cho những kẻ nghịch đồ lầm lỡ nhưng còn biết quay đầu hướng về bến bờ lương thiện. Tấm lòng của người bao dung đến lạ!
Người là ngọn Hải Vân ưỡn tấm ngực trần hứng muôn ngàn cơn lốc với đôi vai gầy gánh cả nước non. Người đau nỗi đau khúc ruột miền trung chìm trong bão lũ.
Người quặn lòng trong tang tóc Rào Trăng. Tim người rớm máu khi những đứa con yêu ra đi vì sự bình yên của mình mà mãi mãi không về. Nước mắt Người chẳng thể ngưng rơi khi những mảnh đời còn đói cơm lạnh áo. Người thương đàn trẻ thơ, thương thầy cô giáo lặn lội cõng chữ lên ngàn đạp đá tai mèo tứa máu dưới chân. Thương công nhân tăng ca thêm kíp. Thương bàn chân trần không dép trèo núi làm nương dưới cái nắng chang lửa đổ.
Người là khúc dân ca, là ngọn gió thu đưa con vào giấc ngủ say nồng. Người khêu ngọn đèn thắp sáng ước mơ con. Con chập chờn thấy cánh cò ẩn hiện trong lớp sương giăng buốt lạnh, trong nắng quái hạ tràn, trong tấm áo nâu bạc phếch với nụ cười mãn nguyện trên môi khi những đứa con yêu đã vững bước trên đường đời. Con bỗng thấy đất trời bình yên đến lạ trước nụ cười của Mẹ.
Đêm Trường Sa con nghe tiếng thì thầm hoà trong con sóng. Phải chăng là tiếng ạ ời treo đầu cánh võng ngày xưa Mẹ đã thổi tình yêu thương vào đó. Lời của mẹ hay lời của biển mà sao con thấy ấm áp đến vô cùng!
Đêm Trường Sa, mảnh chăn trăng phủ kín không gian trùm lên tấm gương dát vàng khổng lồ đã đưa con trở về với giấc mơ xưa. Con gối đầu lên trái tim Tổ Quốc lắng nghe nhịp rung ngân da diết vọng trăm năm. Con lắng nghe tiếng rưng rức chảy tràn hoà trong con muôn vàn con sóng cả. Bầu máu nóng đang tuôn chảy trong con một tình yêu vô bờ. Con bỗng thấy biển dường như cao hơn bầu trời như thấp hơn. Cái phút giao hoà trời đất bén duyên nhau nó vời vợi biết chừng nào!
Đêm Trường Sa hiển hiện trong con tất cả, tất cả... Mùa xuân là cành đào trong vườn Mẹ, là nụ cười trẻ thơ được đến trường sau ngững ngày nghỉ dài mùa dịch, là giọt nước mắt của những người khoác áo blouse trở về nhà khi cơn bão covid đi qua, là trang giáo án em nhuốm màu hạnh phúc, là nụ bàng vuông kết nụ đâm chồi, là phong vị Tết quê trong phảng phất trong gió ngàn khơi,...là Trường Sa nơi con ở. Mùa xuân là Mẹ, Mẹ là Tổ Quốc trong con!
An Giang