Top 10 Tản văn viết về con gái hay nhất

Phương Kem 238 0 Báo lỗi

Người ta vẫn thường nói vui rằng con gái thường khó hiểu. Quả thực không dễ gì mà có thể nắm bắt được tâm tư của người con gái. Rất nhiều tác giả đã viết nên ... xem thêm...

  1. Con yêu thương!


    Con yêu, cuộc sống này sẽ dễ chịu và công bằng với con về nhiều phương diện, để con được vui vẻ, được hạnh phúc và kéo dài tuổi Xuân của đời mình, con hãy nghe và làm theo lời bố dặn, con gái nhé!


    Con yêu, phụ nữ từ khi sinh ra vốn đã phải chịu nhiều đau khổ, phải mang sẵn thiên chức làm mẹ, làm vợ ngay từ khi bắt đầu lập gia đình. Sự công bằng giữa phụ nữ và đàn ông là không bao giờ có, trừ khi người đàn ông ấy biết sinh con. Bởi vậy, con đừng bao giờ lấy chồng sớm. Hãy sống bằng cả tuổi trẻ của mình thật vui vẻ, thật tốt nghe con. Bởi thời gian của tuổi trẻ, nếu trôi qua rồi sẽ không bao giờ con lấy lại được. Trên thế giới có biết bao nhiêu phụ nữ thành đạt ở tuổi 60. Nhưng nếu hỏi tất cả bọn họ, có hài lòng với cuộc sống của mình không? Câu trả lời phần lớn là KHÔNG. Thống kê cho thấy, phần đông họ đều hối hận khi tuổi trẻ ít được yêu đương, ít đi chơi, ít tụ tập bạn bè, ít đi du lịch và làm những điều mình mong muốn. Chưa được sống một cuộc sống đích thực của tuổi trẻ.


    Con yêu thương! Dù dấu chân con có bao xa, lòng con có bao rộng, có vui vẻ rộng rãi, sách vở sẽ mở rộng tầm nhìn cho con. Sách vở sẽ đưa con đi bằng tầm nhìn của tri thức. Đừng mải mê công việc, đừng lấy chồng và sinh con sớm. Yêu, biết yêu, được yêu và yêu thương những gì mình muốn nghe con. Con yêu, hãy biết cách đối đãi bản thân của mình cho thật tốt. Phải biết tự mình nấu cơm ăn, bởi những người yêu thương con không phải lúc nào cũng ở bên cạnh. Điều quan trọng nhất là con phải có một việc làm phù hợp với mình. Chủ động trong công việc, như vậy con sẽ chủ động được thời gian của mình. Cho dù thế nào đi nữa con cũng sẽ sống được độc lập, độc lập sinh tồn. Con yêu, khi con đi du lịch hay đi đâu xa nhớ mang theo điện thoại, máy ảnh, giấy bút để ghi chép. Những gì đẹp đẽ con gặp được, có thể ghi, có thể chép hoặc chụp ảnh lại được. Bởi ký ức, hình ảnh, cảm xúc, không bao giờ trùng lặp đâu con.


    Con yêu, nhà con ở, không nhất thiết phải thật rộng và thật sang nếu như mình không giàu có. Nhưng nhất định con phải có một một phòng riêng, dù là rất nhỏ cho mình. Sẽ là nơi giúp con có thể bình tâm lại nếu có sóng gió. Cãi cọ, giận dỗi với ai. Sẽ tránh được lúc con nông nổi đi ra ngoài bị kẻ xấu hãm hại, hay lợi dụng. Là nơi cho con được bình yên trong tâm hồn, có thể giấu đi, bỏ đi cảm xúc tiêu cực trong con. Con yêu, nhất định con phải học cho tốt, phải có kiến thức, cuộc sống của con sẽ tốt đẹp, vui vẻ và hạnh phúc được. Kiến thức sẽ giúp con sống từng trải không phải chỉ nhờ ở bản thân, mà có thể học, nhờ đọc được từ sự từng trải của người khác. Con yêu, nhất định con phải biết lái xe, dù là xe đạp, xe máy, hay xe ô tô nếu có. Con sẽ không phải nhờ vả một ai, dù là chồng con hay một người thân nào khác. Điều này sẽ giúp con thoải mái, chủ động được mọi nơi, mọi lúc. Giúp con đi đến bất cứ nơi nào con muốn, khi không phải nhờ vả một ai. Giúp con tiết kiệm được thời gian cho bản thân của mình.


    Con yêu thương! Cho dù cuộc sống của con không được như ý muốn của mình. Tuyệt đối không được gục ngã, đừng đổ lỗi cho số phận. Đừng oán trách, đừng khóc lóc cho dù trời có xập. Như vậy sẽ không khiến người yêu thương con đau lòng. Hãy bình tĩnh chấp nhận và làm quen. Bởi chỉ có lý trí bản thân mới giúp mình đứng dậy được. Dù thế nào đi nữa, con hãy là một người hiền lành, lương thiện. Chỉ có như vậy, con mới được trời cao xanh chiếu cố bằng thứ tình yêu thương của Thượng Đế. Bởi ở hiền gặp lành là có thật.


    Con yêu thương! Và sau cùng bố muốn dặn con một điều thật quan trọng. Hãy nhớ giữ gìn sức khoẻ của mình cho thật tốt, hãy yêu thương bản thân và đối đãi thật tử tế với mình. Uống nhiều nước mỗi ngày, rèn luyện sức khỏe mỗi ngày. ăn uống điều độ. Có sức khoẻ là có tất cả. Bởi trên thế gian này, con người ta thường kiếm được nhiều tiền hơn là những gì họ cần cho sinh hoạt trong cuộc sống. Đừng để đến lúc về già mang tiền đi chữa bệnh. Ngậm ngùi, tiếc nuối tuổi thanh xuân của mình đã trôi qua...Ai cũng chỉ có 24 tiếng một ngày thôi. Ngày hôm nay không bao giờ lấy lại được thời gian và những thứ quý báu của ngày hôm qua đâu con. Con yêu thương! Hãy nhớ những gì bố dặn con, cũng như luôn yêu thương bố mẹ, người đã sinh ra con, con gái nhé..!


    Bố mẹ luôn yêu thương con! Hãy là đứa con gái sống luôn vui vẻ, hạnh phúc, có ích cho xã hội, có lợi cho gia đình, con nhé! Cuộc sống này sẽ dễ chịu và luôn công bằng với con.


    10/1/2021
    Lê Minh.

    Thư gửi con gái
    Thư gửi con gái
    Thư gửi con gái
    Thư gửi con gái

  2. Tháng 7, nắng hạ oi nồng vẫn còn vương vất, lang thang khắp các ngả đường, bám lấy vai người, nhuộm lên cây cối, thấm mặn những giọt mồ hôi trên lưng áo của bao kẻ mưu sinh. Tháng 7 người ta thèm khát những trận mưa rào hối hả xoa dịu đi cái nóng nực, khó chịu, làm dịu đi sự tất bật, lo toan, xô bồ của cuộc sống.


    Bộn bề tháng 7 là thế nhưng lòng mẹ lại cảm thấy thanh thản, hạnh phúc vô bờ bởi cũng vào tháng 7 cách đây 20 năm, mẹ được đón chào cô công chúa bé bỏng yêu thương. Con đã đến với thế giới này vào một ngày tháng 7, thật đặc biệt nữa là ngày sinh của con trùng với ngày sinh của mẹ - ngày 11.


    Nhớ đêm tháng 7 khi xưa, mẹ trở dạ. Từ lúc thấy bụng âm ỉ đau kèm theo dấu hiệu của sản phụ sắp sinh, cả bố và mẹ thao thức không sao ngủ tiếp được, thấp thỏm đến 5 giờ sáng là bố con vội vàng chở mẹ lên viện. Sau một ngày đêm vật vã đau bụng hết đứng lại ngồi, đúng 4 giờ 30 sáng hôm sau, con gái mẹ chào đời. Hạnh phúc vỡ òa. Bao mệt mỏi, đau đớn đều tan biến hết. Thiên thần bé nhỏ của mẹ nặng 3,7 kg, bụ bẫm, xinh xắn. Mái tóc và đôi lông mày đen nhánh. Cái miệng nhỏ xíu chóp chép trông thật đáng yêu. Cả không gian như bừng tỉnh với muôn ngàn đóa hướng dương rực rỡ. Cảm ơn con đã đến bên mẹ. Con ra đời khỏe mạnh. Mẹ giải tỏa được nỗi lo vì thời gian đầu mang thai con, mẹ nghén quá chừng, cứ ăn vào lại cho ra, phải đi truyền nước; suốt mùa đông vùi đầu trong chăn, thậm chí mùi kem đánh răng cũng cảm thấy khó chịu. Vậy là từ đó, mẹ có thêm một người bạn mới. Mẹ con ta đã bên nhau, yêu thương nhau vô điều kiện đến bây giờ và mãi mãi về sau con nhỉ?!.


    Mỗi bữa ăn, mỗi giấc ngủ, mỗi bước đi, mỗi chặng đường khôn lớn của con đều có mẹ bên cạnh chăm sóc, chở che. Nhà neo người nên con được 12 tháng tuổi là mẹ cho đi nhà trẻ. Còn bé nhưng con rất ngoan. Những hôm mẹ đưa con lên lớp sớm chưa có ai ngoài bác bảo vệ, con đã biết giục mẹ đi trường đi, con ngồi chờ cô đến. Yêu lắm! Con thích đàn, thích hát, thích múa, thích vẽ. Con biết việc lại chịu khó nên thường được các cô giao chia cơm, xếp gối, phát đồ cho các bạn. Cứ cuối tuần là con lại háo hức nhận phiếu bé ngoan về khoe với mẹ. 5 năm Mầm non, 5 năm Tiểu học, mẹ và con như hình với bóng. Con là niềm yêu thương ngọt ngào, êm ái nhất của mẹ.


    Kỉ niệm tuổi thơ của con, bên con mãi lung linh, lấp lánh như muôn triệu vì sao giữa bầu trời. Mẹ thích sắm cho con những chiếc váy diêm dúa, thích ngắm nhìn con chạy lon ton, sóng sánh làn tóc mây chấm gáy. Mẹ thích được hôn lên đôi má, lên trán con mỗi tối trước khi đi ngủ. Mẹ thích ngắm nhìn con ngủ, ngắm nhìn đôi má phúng phính, cặp mi đen dài yêu thật là yêu!


    Như thấu hiểu tình mẹ, con đã không phụ công nuôi dưỡng, dạy bảo. Chặng đường 12 năm học phổ thông của con là khoảng thời gian tươi đẹp và càng trở nên ý nghĩa hơn bởi những kết quả học tập, rèn luyện con đã đạt được đem lại niềm vui, sự tự hào cho cha mẹ, thầy cô và cho những người thân yêu.


    Ngoảnh đi ngoảnh lại, con gái của mẹ năm nay đã tròn 20 tuổi rồi. Con cao lớn, trắng trẻo, xinh gái hơn mẹ; học giỏi hơn mẹ nữa chứ! Ai cũng bảo con chọn toàn những nét đẹp của bố mẹ. May quá, “Con hơn cha là nhà có phúc” mà!


    Thời gian trôi thật nhanh, con gái mẹ đã trở thành thiếu nữ. Rời vòng tay mẹ, con đi học Đại học xa nhà, bắt đầu phải làm quen với cuộc sống tự lập. Không được ở bên con hàng ngày nữa nhưng mẹ vẫn luôn dõi theo con, quan tâm, chăm lo cho con. Mẹ tin con gái mẹ đủ hiểu biết, đủ thông minh, vững vàng trước cuộc sống còn nhiều gian nan, thử thách phía trước.


    Mẹ không có vàng bạc, của cải để dành cho con nhưng mẹ đã dành cả tuổi thanh xuân và cả quãng thời gian còn lại để yêu thương, lo lắng cho con. Gia tài mẹ muốn con hãy nhận lấy và sống thật tốt, thật thơm thảo giữa cuộc đời này đó là lòng nhân ái, đức vị tha, là ý thức trách nhiệm, là nhiệt tình nhiệt huyết với công việc, là ý chí nghị lực vươn lên. Con gái mẹ sẽ làm được phải không nào?


    Tuổi 20 căng tràn sức trẻ. Tuổi của những ước mơ, dự định đã, đang và sẽ thực hiện. Đây là thời điểm tốt nhất để học, để tích lũy kiến thức, kĩ năng sống làm hành trang cho chặng đường tương lai phía trước. Người ta bảo: “Thanh xuân là thước phim đẹp nhất của đời người”, con hãy mạnh mẽ đôi chân, hãy biết quý trọng thời gian để làm những việc có ý nghĩa cho bản thân, cho cuộc sống này thêm tươi đẹp con nhé!


    Đi hết cuộc đời, mẹ mãi yêu con! Con là gia tài duy nhất của mẹ! Yêu con thật nhiều!


    Đoàn Hạnh

    Gia tài của mẹ
    Gia tài của mẹ
    Gia tài của mẹ
    Gia tài của mẹ
  3. Con gái như là cánh hoa... Cánh hoa mềm mại, dịu dàng... Cánh hoa rực rỡ, thơm tho... Cánh hoa cũng mỏng manh nhói buốt...


    Người con gái, xuân thì như bông hoa bung nở, tươi tắn, xinh đẹp, tràn trề sức sống. Cơn gió tình yêu ùa đến, người con gái bị cuốn theo, sống trong cảm giác phập phồng của những hơi thở diệu kì, lại càng ngọt ngào. Thế giới tình yêu nâng cánh tâm hồn thanh nữ. Họ muốn xây dựng một thế giới riêng cho tình yêu của mình. Họ hào hứng với những dự định về một “ngôi nhà và những đứa trẻ”... Họ may mắn đi theo tiếng gọi của tình yêu... Ngày bình minh vừa nở, rực hồng và chói lọi trên chiếc nhẫn cưới lồng tay, họ chợt nhận ra: họ phải xa mái nhà đã gắn bó từ thuở ấu thơ...


    “Gái lớn ai không phải lấy chồng
    Can gì mà khóc, nín đi không...”

    (Nguyễn Bính)


    Người mẹ nén giọt nước mắt mà tươi cười với con gái, cho con thấy mẹ vẫn ổn, con cứ bước trên con đường của con... Để rồi, khi những người khách cuối cùng rời đám cưới, những xác hoa nằm buồn bã trên thảm, chạy dọc bờ cỏ hay vương trên sân... khiến người mẹ thổn thức! Con đã rời xa vòng tay, chấp chới bay giữa một khoảng trời bất định, dự báo bình yên hay bao nhiêu giông gió, không rõ nữa... Cánh hoa con có đủ mạnh mẽ và bản lĩnh đương đầu với những khó khăn ấy hay không? Tấm lòng người mẹ thổn thức...


    Người con gái, trút tấm váy cưới ra rồi, bần thần ngồi giữa một không gian xa lạ. Thoáng chốc, cô nhớ cha mẹ đến trào nước mắt. Một cuộc sống mới đang đón chào. Sẽ chỉ một mình... Sẽ không có vùng vằng giận dỗi... Sẽ phải mạnh mẽ hơn... Đó mới chỉ là khởi đầu mà thôi...


    Cho đến khi mang thai và sinh nở, người con gái càng thấm thía hơn tình cảm và những vất vả hi sinh của mẹ dành cho mình. Câu nói “có sinh con mới hiểu lòng cha mẹ”, đến giờ con mới thấu cảm; những yêu thương mới rõ ràng, cụ thể làm sao!


    Người con gái, càng nhiều tuổi, càng khao khát về thăm cha mẹ. Vuốt mái tóc đã mỏng xơ xác của mẹ mà lòng thấy nhoi nhói... Ôi, cái mái tóc xưa kia dày và đen nhánh, bới mãi con mới tìm được sợi bạc, nay đã chẳng còn mấy sợi đen. Những nếp nhăn ngày càng dày thêm... Người con gái chợt ao ước trở lại những năm tháng tuổi thơ, được vùi vào mái tóc mát thơm bồ kết, nằm trong vòng tay âu yếm... được nghe lời mắng yêu...Người con gái giấu hết những nỗi buồn lo, cười nói vui vẻ để mẹ cha yên lòng. Lúc con trở về, mẹ sắp cho đủ thứ quà. Là chùm khế sai trĩu ghé xuống sân, là những rau vườn nhà, là con gà làm sẵn... Đôi khi, là gói bánh gói kẹo được cho, mẹ để dành cho các cháu... Con gái nhận tất cả với tấm lòng rưng rưng. Không phải vì giá trị vật chất của những món quà, mà chính là tình yêu thương chi chút mẹ dành cho con, thương đứa con gái đã đi lấy chồng... Người con gái mang tiếng “con gái cái bòn” không một lời thanh minh. Ừ thì bòn... bòn chút niềm lo lắng của mẹ... Ừ thì bòn chút tình yêu thương của mẹ... Bòn những quan tâm, những giá trị tinh thần cho cuộc sống thêm sâu. Một mai, khi mây trắng về trời, người con gái biết bòn nơi đâu...


    Chiều chiều ra đứng ngõ sau
    Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều...


    Tự trăm năm, tự ngàn năm, nỗi lòng người con gái vẫn vẹn nguyên đau đáu như vậy. Khi con đã lớn, có thể thấu hiểu lòng mẹ, thì người con gái lại thành người chi chút những yêu thương, là chốn cho con mình bòn những bình yên...


    Phương Thảo

    Nỗi lòng con gái
    Nỗi lòng con gái
    Nỗi lòng con gái
    Nỗi lòng con gái
  4. Tôi lao nhanh ra khỏi nhà, cơn gió nhẹ thổi mạnh vào người. Bỗng chốc thấy lòng nhẹ đến vô cùng tận. Phải chăng khi mọi thứ không còn là quan trọng thì con người trở nên như vậy. Như những dòng tự sự viết cho chính mình viết cho những cô gái nội tâm khép kín. Buông tiếng thở dài, tôi lại thấy hiện hữu lên những cảm giác mông lung cứ bay bổng đến lạ.


    Phải chăng bản thân còn đang lo sợ, chả biết vì cái gì, lâu nay vẫn thế. Vẫn chen mình trong cái vỏ bọc kín đáo, ẩn mình thật sâu trong đó. Nhưng tận sâu thẳm chính mình vẫn luôn muốn được tâm sự, muốn nói chuyện, muốn một cái ôm thật chặt. Chỉ thế thôi cũng đủ làm ta thêm nhẹ lòng.


    Đau khổ là kết quả của việc gom đủ thất vọng. Là khi cái tôi của một ai đó quá lớn. Là không còn chỗ cho sự can đảm. Phải chăng khi con người ta tổn thương quá nhiều họ sẽ chọn cách im lặng. Bởi vì khi thương tổn quá nhiều con người ta sẽ trở nên vô cảm với thế giới xung quanh. Nên im lặng là kết quả tất yếu cho sự vô cảm.


    Con gái à, tuổi thanh xuân ngắn lắm. Suy nghĩ ít thôi, đừng tự làm tổn thương mình nữa.


    Hãy giũ bỏ hết đi, thử một lần làm những điều mình thích, đi đến nơi mình muốn đến. Rồi hãy một lần tỏ tình vời người mình yêu đi, nhiều cũng được, ít cũng được. Trước khi thanh xuân biến mất. Bỏ cái tôi ra đi, hãy chia sẻ với tất cả mọi người. Cười nhiều lên, bởi chính tôi cũng từng nói với mình, có lẽ Tôi chỉ đẹp nhất khi tôi cười. Vậy là tôi làm cho chính tôi cười hằng ngày.


    Trên những chặng đường ta đã đi qua có muôn vàn những sắc màu mới mẻ. Hãy đừng mãi dán mắt xuống đất cô gái của tôi. Hãy mạnh dạn ngước mắt lên trời cao. Nhìn ngắm nó. Mỉm cười với những người bước qua đời ta, dù rằng chỉ là người qua đường. Thì hãy hi vọng để lại một cái gì đó trong cuộc đời nhau.


    Hạnh phúc hay khổ đau đều do chính bản thân mình, hai con đường khác nhau đi đến hai cái đích khác nhau. Ai rồi cũng muốn hạnh phúc nhưng rồi ai là người mang nó đến. Cuộc sống đôi khi chính là vậy. Chỉ cần ngoảnh mặt chút thôi hạnh phúc đã vội tuột mất rồi.


    Người ta nói, khi hết tự ti về bản thân sẽ gặp được người toàn tâm toàn ý với mình. Đứng lên đi các cô gái dành hết mọi hạnh phúc về phía mình. Ôm thật chặt, đừng mềm yếu nữa, bởi lẽ cuộc sống này chính là như vậy.


    Đừng buông lơi, để rồi lại tổn thương.


    Hoài Thu

    Gửi những cô gái sống nội tâm và khép kín
    Gửi những cô gái sống nội tâm và khép kín
    Gửi những cô gái sống nội tâm và khép kín
    Gửi những cô gái sống nội tâm và khép kín
  5. Cô gái của tôi em đừng mãi buồn như thế, đừng vì một người đã bỏ em đi mà sống hoài trong khổ đau và thương tổn. Em còn trẻ, niềm vui còn nhiều và còn bao người đang đứng chờ em ở phía xa kia mà.


    Tôi biết em đã tổn thương vì em từng yêu rất nhiều. Em xem người ta là cả cuộc đời, em trao người ta cả trái tim và linh hồn để khi người ta đi tim chết, hồn em cũng mất. Trong em giờ đây chẳng còn điều gì ngoài thất vọng và hụt hẫng, tình yêu đầu đời ngỡ rằng trong sáng và tinh khôi nhưng đến cùng suy ra cũng chỉ là dối lừa và đùa vui. Em trở nên sợ yêu, sợ những ngày đi về có nhau rồi bỗng dưng một mình em lê bước, em sợ những ngày sớm tối bên nhau, hôm nay chỉ có em cô độc trên cuộc đời này, em sợ những lời yêu ngọt ngào từng làm em say đắm giờ lại thành những lời chót lưỡi đầu môi. Em sợ tất cả mọi thứ của tình yêu, em sợ một người đến bên em hứa yêu em một đời, chở che em rồi lại đẩy em vào sóng gió đau thương, em sợ em lại chìm đắm vào tình yêu, bỏ cả lí trí dâng hết niềm tin và tình cảm của mình cho người ta rồi lại bị vứt bỏ. Em sợ, nên em không còn muốn yêu thêm ai nữa, em sợ nên em đã khóa chặt lòng mình.


    Nhưng em ơi đừng vội, cuộc đời này còn rất dài, đường đời em đi còn gặp phải rất nhiều người, cớ sao lại vì một người đã không trân trọng em mà buông xuôi mọi thứ, mà mà quay lưng với những người nguyện vì em như thế. Đừng buồn nữa, em còn trẻ, vấp ngã một lần thì mình lại đứng lên, đau một lần thì mình lại thêm mạnh mẽ, đừng tự dày vò mình mà ôm riết lấy tình yêu đã vỡ đi vào lòng. Tình đã hết như những mảnh thủy tinh vỡ tan, sắt nhọn, em càng giữ lấy em càng đau, càng tổn thương thêm thôi. Buông đi một đoạn tình cảm đã chết em làm lại từ đầu, đừng để những ngày đau thương ám ảnh em thành nỗi sợ hãi suốt đời.


    Em phải tin rằng cuộc đời này còn rất nhiều người yêu thương em, còn rất nhiều người mỗi ngày vẫn đứng đó đợi em chỉ cần em quay lưng lại. Em phải tin rằng một người đã lấy đi trái tim và linh hồn của em cũng sẽ có một người đến bên cạnh tình nguyện trao em trái tim và cả cuộc đời của mình cho em. Kết thúc chưa phải là hết, kết thúc tình cảm này để em bắt đầu một tình cảm khác, tốt đẹp và hạnh phúc hơn. Người này ra đi để nhường chỗ cho một người khác đến yêu và trân trọng em nhiều hơn. Em hãy tin rằng sẽ có một người đến bên em dùng tình yêu chân thành của mình để chữa lành từng vết, từng vết thương chồng chéo trong lòng em. Đừng sợ rằng sẽ lại tổn thương, cuộc đời chẳng ai mà bị tổn thương mãi được, có chăng là tự bản thân mình muốn.


    Vứt hết đi những ngày tăm tối và đầy nước mắt lấy lại niềm vui và đứng lên đi tiếp. Vứt hết những ngày dối gian và lọc lừa nhau hãy lí trí hơn, tin tưởng bản thân, tin tưởng người khác lần nữa. Bỏ hết những yêu thương em từng có, những ngày ngọt ngào bên nhau, những buổi ấm áp cười đùa vào một góc của kỉ niệm vì giờ những điều đó chỉ là quá khứ của em. Hiện tại em vẫn phải sống và bước tiếp, nên hãy vui lên và mở lòng ra. Mở lòng và cảm nhận cuộc sống ngoài kia vẫn tươi sáng và đẹp đẽ biết bao. Mở lòng và yêu đi em, yêu cuộc sống, yêu bản thân em và cho người đã lặng lẽ yêu em một cơ hội.


    Tình đã hết thôi đừng tiếc nuối
    Vui lên đi, vứt hết muộn phiền
    Đừng ôm mãi những ngày tan vỡ
    Mở lòng ra để cảm nhận cuộc đời
    Mở lòng ra để em nhìn thấy
    Vẫn có người đứng đó chờ em.


    Vĩ Hạ

    Mở lòng và yêu đi
    Mở lòng và yêu đi
    Mở lòng và yêu đi
    Mở lòng và yêu đi
  6. Trên con đường đông đúc người ta tay trong tay đắm say ngọt ngào, thì thầm kể nhau nghe những điều thú vị. Em đang một mình dạo phố. Thành phố hoa lệ xinh đẹp mĩ miều, choáng ngợp. Người con gái ấy đã từng đi qua bão giông, chứng kiến bao cuộc chia ly đau thương, có nước mắt, niềm đau và cả nụ cười, hạnh phúc của nhiều người. Em là cô gái thuần khiết, thích ngắm ánh bình minh vào mỗi sáng, thích ăn nhiều món ngon, mong đợi một ai đó đến bên cạnh. Nhưng, điều đó dường như thật khó đối với em, vì chứng kiến cảnh chia tay trong tình yêu, bị lừa dối phản bội,... khiến em chẳng còn tin vào tình yêu nữa !


    Có một số người hỏi em đã từng yêu ai đó đậm sâu, từng trao đi niềm tin, tình yêu hết mình chưa? Câu trả lời là có. Em yêu người ta đến nỗi đánh mất chính mình, những xót xa, buồn đau tự chôn chặt trong tim. Có thể vì người ta chỉ xem em là người thay thế, cũng vì thương hại em thôi nên em à, luyến tiếc chi một tình yêu chẳng có kết quả tốt đẹp. Tôi viết cho em và cho chính mình, những dòng tâm sự của các cô gái trẻ. Có thể tôi và em khác nhau về mọi thứ, nhưng chúng ta đều là những cô gái trẻ đầy nhiệt huyết, sống cảm tình dễ tổn thương và khi đã tổn thương khó mà chữa lành. Ngót nghét mà thời gian đã trôi qua rồi em nhỉ ! Mười mấy năm trôi nhanh như một cơn gió, em buồn không? Buồn chứ, vì ai cũng đều có người mình thương bên cạnh phải không em? Này em ơi, chắc hẳn duyên chưa đến, hạnh phúc cuộc đời em vẫn còn đang chờ em nơi đâu đó. Chỉ cần em sống tốt, mỉm cười trước cuộc sống, đi qua tháng ngày lẻ loi đơn độc ắt vô tình một người nào đó lại bị thu hút, xao xuyến trước vẻ đẹp của em. Em rạng ngời như ánh nắng, dịu dàng như hoàng hôn và mạnh mẽ kiên cường như xương rồng ở ngoài sa mạc khô.


    Em biết lý do tại sao đúng không?


    Em thích mùa xuân, luôn mong chờ một mùa xuân hạnh phúc. Chỉ còn mùa đông lạnh giá, một cái ôm đã khiến ta thêm ấm áp. Tay dệt hoa lá vẽ lên trang sách một câu chuyện chính em. Một nụ hoa hé nở, e thẹn ngượng ngùng, Người vô tình ngang đến ngắt đi cánh hoa. Hoa kia úa tàn, chẳng thể vươn mình đón nắng mai.


    Thi thoảng, trái tim sắt đá này lại khao khát được yêu thương, sự quan tâm của ai đó. Nhưng rồi, chợt nhận ra bên cạnh mình không ai bên cạnh. Thôi thì tôi tự yêu lấy mình, nụ cười tỏa nắng chẳng sợ ai, ngày buồn nắng tắt ngang cửa sổ. Chú chim nhỏ hát khúc ca đón chào, chậu cây trong vườn hoa nở tỏa ngát hương. Chút vụng về, ưu tư buồn bã, lười một chút cũng chẳng sợ làm ai bực bội. Căn phòng nhỏ cùng chiếc giường êm ái vỗ nhẹ hết mọi mệt mỏi trong em. Em thích dạo phố một mình, làm những thứ mình thích khi ở một mình. Bước chân trên phố rồi vô tình đặt chân vào một tiệm sách nhỏ. Cầm cuốn sách vội lên tay, chăm chú đọc từng dòng thêm vài bản nhạc chill.


    Thời gian sẽ trôi, những câu chuyện khi ấy chỉ là quên lãng. Người ta không thể nhớ mãi niềm cũ kỹ của đau đớn, cũng chẳng có ai mãi nhớ về hồi ức đẹp. Đẹp đến mấy cũng phải lụi tàn theo năm tháng. Con người chúng ta cũng thế thôi. Sẽ lớn lên, trưởng thành rồi già đi. Vòng tròn ấy cứ lặp đi lặp lại không ngừng. Nếu ta có thể thấu hiểu, chấp nhận sự thật ắt hẳn cuộc sống này sẽ bớt đau thương, thêm niềm vui hạnh phúc nhiều hơn.


    Lời hứa đi đến cuối chân trời, ước thề sự chân thành đợi chờ ai nhớ ai quên. Đêm về tự họ biết. Thế giới đổi thay lòng người cũng vậy. Chúng ta biết điều gì là cần thiết, tốt nhất cho bản thân. Ích kỷ, toan tính là sự lựa chọn của họ. Ta cũng chẳng thể sống thay bất cứ ai cả. Một lần nữa thôi mong em kiên trì, nhẫn nại cầu vồng sau mưa đang chờ em. Một ngày không xa, bình yên hạnh phúc do em quyết định.


    Dù mai kia, không ai đưa em về thì hãy mang chiếc ô chở che lấy mình, để cảm thấy mình không cô đơn nhé !


    Em là xương rồng khô cằn, nhưng có trái tim ấm áp, chân thành như vầng dương. Và em là độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng.


    Phạm Thuý Loan

    Ngày mai ai đưa em về
    Ngày mai ai đưa em về
    Ngày mai ai đưa em về
    Ngày mai ai đưa em về
  7. Người phụ nữ vốn yếu đuối, dễ tổn thương, dễ đa sầu, đa cảm. Nhìn thấy họ mạnh mẽ ở bên ngoài thế thôi chứ sâu thẳm trong tâm hồn luôn tồn tại những giây phút chênh vênh, lạc lõng giữa cuộc đời. Con gái vốn buồn nhiều. Vì yêu, vì thương, vì rung động và vì đặt quá nhiều tình cảm vào một mối quan hệ…


    Một lần bạn gặp được tình yêu đầu đời của mình, một lần bạn lỡ đem lòng thầm thương trộm nhớ người ta. Rồi bạn say trong men tình, bạn yêu như chưa bao giờ được yêu, bạn trao cả tâm tư, tình cảm cho người ta; bạn mơ về một viễn cảnh tươi đẹp của hai đứa, để rồi bất chợt vào một ngày đẹp trời, anh ta nhắn cho bạn vỏn vẹn một tin nhắn: “Mình chia tay nhé em!” và cắt đứt mọi liên lạc. Bạn bàng hoàng và thất thần lên, lục lại hàng tá tin nhắn cũ và kí ức đã qua để xem mình làm sai điều gì, mình có lỗi gì mà người ta chia tay. Bạn đau khổ và khóc sướt mướt từ ngày này sang ngày khác, mặc cho bạn chưa biết trong chuyện tình này ai có lỗi, ai mới là người đáng bị chê trách. Bạn tự dằn vặt bản thân chỉ vì một người hết thương mình, đánh mất đi sự tự tôn vốn, cái đẹp quý phái của một người phụ nữ.


    Bạn thân của tôi thường an ủi tôi sau mỗi lần tôi chia tay: “Mày thấy hắn có đáng để mày đau khổ như thế này không?”. Khi đó tôi không nói gì, chỉ nở một nụ cười đau khổ. “Nếu mọi việc có thể dễ dàng như vậy thì tao đã không phải như thế này.” Nỗi đau đó nó không qua đi, cho dù có làm đủ mọi cách đi chăng nữa, nó cũng vẫn sẽ ở đó. Một lần đau chưa chắc sẽ phải trải qua lần hai nhưng ta sẽ phải nhớ mãi về nó. Một lần đau, chỉ một lần thôi nhưng ta phải dùng cả một đoạn đường dài sau này mới có thể nguôi ngoai đi và tự làm lành vết thương sâu thẳm trong tâm hồn.

    Nếu một ngày bạn như tôi, cứ tưởng vết thương lòng đó đã qua đi, nỗi đau đó đã nhạt phai, bỗng vô tình gặp lại người đó trong hiệu sách, rạp phim. Người ấy trên đường đang tay trong tay với người con gái khác hay chỉ là vô tình đi qua nơi mà hai người từng đi, đến nơi mà hai người từng đến, nỗi đau đó là một lần nữa nhói lên, như nhắc bạn nhớ, bạn đã từng vì một người mà đau khổ đến vậy, từng vì một người mà suýt chút nữa làm điều dại dột. Với tôi, những kí ức ùa về như thế sẽ tôi luyện bản thân của một người con gái, ta sẽ mạnh mẽ hơn cho lần yêu tiếp theo và cho phép mình chín chắn hơn khi lựa chọn người bạn đời của mình.


    Có những lúc tôi cũng như bạn, cũng muốn yêu thêm một ai khác, muốn một lần nữa đắm say trong dư vị ngọt ngào của tình yêu đôi lứa. Một mình trên chiếc giường đơn độc giữa đêm khuya ngắm nhìn bầu trời, tôi cho phép bản thân mình chìm trong một mớ suy nghĩ hỗn độn. Tôi nhìn lên trời, cố gắng nở nụ cười để ngăn lại những giọt nước mắt đang chuẩn bị rơi: “Tao sợ. Tao sợ lại một lần đau nữa, sợ lại một lần bị tổn thương nữa. Tao sợ người ta sẽ lại phụ tao, tao sợ tao sẽ phải nhớ mãi nỗi đau bị bỏ rơi”.

    Tôi đã gặp rất nhiều cô gái, hôm trước chia tay người ta, khóc lóc thảm thiết, đến hôm sau lại tay trong tay với một anh chàng khác. Đối với những người xung quanh, họ sẽ nói cô gái đó là một người đào hoa, lăng nhăng. Nhưng đối với bản thân tôi, tôi lại khâm phục những người như vậy. Họ thật mạnh mẽ khi quên đi được nỗi đau để bắt đầu một tình yêu mới.

    Tôi hỏi một người chị của tôi: “Sao chị có thể quên anh ấy nhanh như vậy, sao chị có thể quên được nỗi đau đó nhanh như vậy?” Chị cười nói với tôi: “Đó chỉ là vẻ bề ngoài, chỉ là cái vỏ bọc do chính bản thân chị tự tạo ra để che lấp đi nỗi đau, che lấp đi vết thường bên trong. Nếu cứ mãi chìm đắm trong đau khổ, cứ mãi nhớ nó mà không cố gắng quên đi nó thì nó sẽ theo mình đến suốt cuộc đời”.


    Đừng tự làm hại mình cô gái ạ! Vết thương dù sâu đến mấy thì thời gian cũng sẽ làm liền. Tình cảm một khi đã nhạt phai thì cũng đừng níu kéo, đừng mãi ôm quá khứ để rồi đánh mất cơ hội cho bản thân ở hiện tại. Mạnh mẽ lên rồi cuộc sống sẽ mỉm cười với bạn vì bạn xứng đáng được hạnh phúc.

    Hạnh phúc vốn dĩ không phải là đích đến mà hạnh phúc chính được bạn góp nhặt trên chặng đường chinh phục tình yêu!

    Phạm Long Thuyên

    Mạnh mẽ lên cô gái của tôi
    Mạnh mẽ lên cô gái của tôi
    Mạnh mẽ lên cô gái của tôi
    Mạnh mẽ lên cô gái của tôi
  8. Người đã nhẫn tâm từ bỏ, sao ta còn vấn vương?


    Tình yêu này, anh chỉ xem em là giọt nước giữa đại dương mênh mông. Mà em lại khù khờ xem anh là vũ trụ…


    Chúng ta đã cùng nhau trải qua hơn 700 ngày yêu. Nhớ thuở ban đầu, em đã hạnh phúc biết nhường nào khi có anh ở bên. Bạn bè, người thân ai nấy đều phải ghen tị. Ngay chính bản thân em cũng không thể tin nhưng vẫn luôn cố gắng hết mình để vun vén, tiếp lửa cho chuyện tình này.


    704 ngày yêu là những ngày em sống trọn với tình yêu của em, em cháy hết mình cho tình yêu của tuổi mới lớn. Cho tới bây giờ em vẫn không hề hối hận, không cảm thấy hối tiếc vì đã dành những khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ để gắn bó với anh – một người chưa bao giờ xem em là tất cả.


    Phải chăng, trong tình yêu người thua là người đã yêu quá nhiều. Cũng chỉ vì yêu mà người lạnh lùng với em, cũng vì chữ yêu người lại nghiêm khắc với em. Người tạo áp lực cho em cũng chỉ mong cho tình mình có tương lai, mong cho tình yêu ấy của chúng ta có thể đơm hoa kết trái. Người nghĩ rằng, những điều đó em tin được không?


    Yêu em mà dần dần lạnh lùng với em, dần dần xa rời em, dần dần bất cần em, cũng dần dần thiếu tôn trọng em. Tại sao ở cuộc tình ấy, em luôn là người chủ động quan tâm, tại sao phải chờ người con gái ấy chăm sóc. Tại sao mọi sự thấu hiểu và thông cảm chỉ xuất phát từ trái tim của người con gái…


    Khi con người ta muốn nhận lại một thứ gì đó, họ tìm cách cho đi. Vậy hà cớ chi phải để cô ấy một mình phân phát sự yêu thương còn bản thân anh lại không biết trân trọng những gì mình đang có. Mọi hành động, mọi lời nói đó người nghĩ em chấp nhận được không?


    Người có biết rằng mọi lo lắng, mọi áp lực đều là một mình em cố gắng vượt qua, mọi buồn vui trong cuộc sống em đều tự mình đón nhận. Em đã cố gắng biết bao lần, rơi vã bao nhiêu nước mắt để giữ trọn tình yêu của chúng mình. Nhưng người có bao giờ tự hỏi bản thân anh vì em mà cố gắng được bao nhiêu?


    Em nhún nhường bao nhiêu, em im lặng và vun đắp nhiều cỡ nào thì tình cảm của chúng mình cũng không còn đong đầy như trước.


    Và rồi ngày ấy đã đến. “Mình dừng lại anh nhé, em mệt rồi!” Lời em nói ra nhưng lòng em như chết lặng. Chuỗi ngày đau khổ, chuỗi ngày vắng anh em tự mình vượt qua…


    Con gái à, hãy cứ sống thật nhẹ nhàng, bình thản và đừng bao giờ gồng mình để quên đi hay gồng mình níu giữ một thứ gì đó vốn dĩ không thuộc về mình. Trong tình yêu không có đúng sai, không có thắng thua, những lời hứa ngày nào giờ như cơn gió thoảng qua bay về tận phương trời nào mà chúng ta cũng không hề hay biết.


    Không phải chúng ta không đủ tốt, cũng chẳng phải mình không đủ xinh đẹp đâu, thông cảm thấu hiểu chúng ta có thừa đấy, nhưng bước chân ấy cuối cùng vẫn mãi rời đi. Nhan sắc, học thức hay tính nết của một người con gái không phải là nhân tố quyết định trong một mối quan hệ. Chỉ khi bản thân họ cần chúng ta, họ mới không rời đi. Còn khi họ chẳng còn tha thiết thì người con gái có tốt đẹp đến mấy, thông minh đến đâu, thông cảm thấu hiểu tới nhường nào cũng đều trở nên vô nghĩa.


    Con gái dù bản thân có yếu đuối đến cực độ thì ở sâu thẳm trong tim vẫn cần có chút mạnh mẽ. Đừng tự dằn vặt bản thân mình, hãy thôi sống với quá khứ. Khi hạnh phúc ấy đã rời bỏ bạn mà đi, đừng bao giờ níu kéo nữa. Bởi nếu trái tim họ muốn ở lại thì không một sức mạnh nào có thể kéo họ rời đi.


    Chúng ta có cơ hội gặp nhau, có duyên yêu nhau nhưng không có nợ để mãi mãi bên nhau. Người đi là duyên hết, trong cuộc đời này chúng ta chẳng còn nợ gì nhau. Cảm ơn anh vì đã đến, cũng biết ơn anh vì rời đi.


    Tạm biệt nhé, mối tình đầu của em!


    Minh Tuyết

    Là con gái, đừng nên sống với Quá Khứ!
    Là con gái, đừng nên sống với Quá Khứ!
    Là con gái, đừng nên sống với Quá Khứ!
    Là con gái, đừng nên sống với Quá Khứ!
  9. Lủi thủi một mình trên con đường vắng thân quen, trời chiều sắp vào đông cứ lành lạnh khiến người ta thấy cô đơn lạ thường, cô cũng đang cô đơn. Cô đơn vì điều gì chính cô cũng không rõ. Cô yêu những gì đang diễn ra quanh cô, cô luôn mỉm cười với mọi người xung quanh, cô cũng có những người bạn luôn bên cạnh chia sẻ,… thế nhưng, cô vẫn cô đơn.


    Một ngày với cô cũng chỉ vỏn vẹn trong căn phòng nhỏ cùng đống giấy tờ của cơ quan cần cô xử lí, rảnh rỗi lại cười nói với đồng nghiệp rồi thì tan ca lại về căn phòng nhỏ khác. Cô thấy cuộc đời mình bó hẹp trong những quy tắc của cuộc sống và có lẽ, chẳng có gì thay đổi, học xong rồi đi làm đến lập gia đình rồi già đi như quy luật. Nhìn lên bầu trời chiều vừa cao vừa xa, những cánh chim nhỏ dần, nhỏ dần trong ánh nhìn của cô, chúng tự do, tự do theo cách chúng muốn, còn cô, quá nhiều sự ràng buộc. Cô có một gia đình giống như bao gia đình khác, cũng được chăm lo như những đứa trẻ khác nhưng phải sống theo những quy tắc theo cô là khắc nghiệt. Cũng đúng, khi con người ta thấy quý giá thứ gì quá bỗng dưng họ muốn nắm mãi thứ đó trong tay, không muốn chúng rời xa họ dù chỉ một giây. Cô cũng là một thứ quý giá trong tay ba mẹ cô nên họ giữ, giữ cô không thể xa tầm tay họ. Nghĩa là, dù muốn hay không cô cũng phải về đúng giờ, đi đâu cũng phải được sự cho phép và kết bạn cũng phải được sự đồng ý. Thế nhưng, cô không phải đồ vật, cô có suy nghĩ, có tình cảm, có những lúc vui, buồn, giận hờn cần có người thấu hiểu. Cô nói với ba mẹ những thứ đó. Họ không chấp nhận. Cô im lặng và từ đó về sau cô cũng chẳng buồn nhắc đến những cảm xúc đó với gia đình. Cô cô đơn trong chính gia đình thân yêu của mình.


    Cô thủ thỉ với những người bạn khác. Họ ậm ừ rồi “dí đầu” vào cái điện thoại trên tay. Những buổi tụ tập của cô cùng đám bạn cũng nhạt dần, cô và họ dường như chỉ nói được dăm ba câu rồi ai nấy đều cầm khư khư, mắt dính vào điện thoại. Cô thở dài ngao ngán. Cô nhớ lúc là sinh viên nghèo chẳng mua nổi cái điện thoại, đứa nào khá nhất mới mua được một chiếc điện thoại để gọi về gia đình. Vì thế, mỗi buổi họp mặt vui biết bao, có nhiều chuyện để nói tới mức mà cô cứ tưởng như cả ngày cũng chưa nói hết. Học chung phổ thông, thân nhau gần chục năm trời, tốt nghiệp mỗi đứa một nơi, gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi chẳng đứa nào muốn rời nhau. Vậy mà, giờ đây, dường như chẳng còn ai quan tâm đến ai nữa cả. Phải chăng những buổi họp mặt thường xuyên nên mọi người nhạt nhau? Hay đơn giản, công nghệ làm cô và họ xa cách? Vài lần như thế, cô không xuất hiện với đám bạn nữa. Và rằng, chẳng ai gọi hỏi tại sao cô vắng mặt. Cô trơ trọi. Thật sự trơ trọi với đám bạn mà cô nghĩ chỉ có tụi nó hiểu cô.

    Và rồi anh xuất hiện. Cô tưởng chừng đây là người cô có thể dựa dẫm, người sẽ có thể ngồi hằng giờ chỉ để lắng nghe những gì đang từng ngày, từng ngày chất chứa trong lòng cô. Nhưng không, anh luôn muốn cô quan tâm anh, muốn cô suốt ngày cầm điện thoại nhắn tin cho anh, muốn cô nghe anh nói về công việc, về đồng nghiệp, về gia đình, về bạn bè, về những cô gái đang theo đuổi anh,… Chia tay. Cô lại lẻ loi một lần nữa. Cô không trách anh, vì đó là những gì anh muốn nói với người con gái bên cạnh anh, chỉ có điều cô không thể đáp ứng những gì anh cần. Anh luôn trách cô. Anh trở thành một gánh nặng trong lòng cô. Cô từ bỏ, không dám yêu để trở lại với chính mình, trở lại với cái tôi cô đơn của mình.

    Nhắm mắt, hít một hơi thật dài, mở mắt ra, cuộc đời cô sẽ tiếp tục như thế. Cô muốn tìm một nơi thật xa, nơi mà giữa con người và con người không xa cách nhau như vậy. Nơi đó, mọi người sẽ lắng nghe nhau, sẽ chia sẻ cùng nhau những buồn vui, trăn trở. Nơi đó có những cuộc nói chuyện rôm rả về cuộc sống. Nơi đó có những bữa cơm ấm áp, hạnh phúc, vui vẻ. Nơi mà con người không có bất cứ sự ràng buộc nào. Nhưng cô biết, đó chỉ là mơ ước.

    Cô phải sống với hiện tại cùng những mối ràng buộc mà suốt đời cô không thể vứt bỏ, bao gồm gia đình, bạn bè, đồng nghiệp. Cô cứ vui, cứ cười với hiện tại và cứ sống tốt với những gì cô đang có. Có lẽ, chút ít những điều cô nên làm đó sẽ làm mọi thứ trở nên trong sáng hơn. Cố lên cô gái nhỏ!

    Hồng Vân

    Cô gái nhỏ
    Cô gái nhỏ
    Cô gái nhỏ
    Cô gái nhỏ
  10. “Anh mang đến cho trái tim em một cơn gió mát. Rồi anh đi để lại một bầu trời tan nát trong em. Những ngày qua, từ cái ngày anh mang trái tim của em đi mất, anh có biết là em khổ sở lắm không? Em vùi mình trong đống kí ức cũ kĩ mang tên anh. Em trốn mình trong chiếc chăn bông ấm áp, nhưng em vẫn cảm thấy lạnh ngắt vì anh đã mang ánh nắng của em đi mất. Để lại trong em là cả một mùa đông băng giá, một trái tim đông đá héo khô. Và thế là em tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ với những cơn buồn tê tái riêng em”.


    Tất cả những thứ trên cuộc đời này đều không tồn tại mãi mãi. Và tình yêu cũng thế! Có đến ắt có đi. Có gặp mặt ắt có chia xa. Vì thế, nếu có một lý do nào đó mà chúng ta chia tay một người mình từng xem là tất cả thì có lẽ đó cũng là điều không thể tránh khỏi. Cuộc đời mà, đâu ai có thể ngờ trước những gì sẽ xảy ra đến với mình. Nhưng có lẽ điều khổ sở nhất không phải là chia tay một người mình đã từng thương mà đó chính là chúng ta sẽ không đứng lên được sau cái lần vấp ngã đó.


    Chúng ta sợ yêu, chúng ta sợ trái tim lại phải rỉ máu thêm một lần nào nữa. Và thế là, tự nhốt mình trong những kỉ niệm đáng lẽ phải quên. Hay tự ảo tưởng rằng đó chỉ là giấc mơ, một mai tỉnh giấc thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Nhưng không đó là sự thật, một sự thật đau lòng mà bạn phải chấp nhận, phải dũng cảm đối diện.

    Có những người đã tâm sự rằng họ sợ yêu sau một lần đổ vỡ. Họ không sẵn lòng cho bất cứ một mối quan hệ nào cả. Họ sợ giẫm phải vết xe đổ của chính mình một lần nữa. Thà cô đơn chứ không cho phép bất kì ai giẫm đạp lên tình yêu hay làm tổn thương họ một lần nữa. Họ tự đóng cánh cửa trái tim mình lại và tưởng chừng không ai có thể chạm đến được. Họ tự nhốt mình trong một cơn khủng hoảng của trái tim. Họ luôn đao đáo một nỗi buồn mang tên người yêu cũ. Và cứ mãi trong cái vòng vòng lẩn quẩn đó mà không có lối ra. Một nỗi đau luôn âm ỉ trong tim mà tưởng chừng như chỉ một cái chạm nhẹ có thể làm vết thương đó rỉ máu.

    Nhưng cô gái ạ! Chúng ta tồn tại trên đời này không phải để buồn, không phải để nhớ mãi một quá khứ đáng quên! Bạn phải sống một cuộc sống thật vui tươi, thật lạc quan, phải biết đón nhận những mối quan hệ mới và đi tìm hạnh phúc cho chính bản thân mình vì cơ bản con người sinh ra để được hạnh phúc.

    Bạn phải đứng lên và đi tìm hạnh phúc cho mình thôi nào! Cho dù trái tim bạn đã có quá nhiều vết thương hay đã bị bào mòn theo năm tháng thì bạn vẫn phải mạnh mẽ bước tiếp! Bạn phải đặt niềm tin vào cuộc đời này, vào người mà bạn lựa chọn và hơn hết đó là đặt niềm tin vào chính bản thân mình! Hãy sẵn sàng mở lòng và đón nhận cho mình những mối quan hệ mới. Rồi cuộc đời sẽ ban tặng cho bạn một hạnh phúc xứng đáng.


    Đâu ai mãi nhốt mình trong những niềm đau! Đâu ai cả đời đơn độc chỉ vì sợ yêu! Đó chẳng qua là sự bi quan về cuộc sống, bi quan về tình yêu hay bi quan về những mối quan hệ xung quanh. Nhưng bạn ạ! Nếu sống không có niềm tin thì chúng ta sẽ sống một cuộc đời hoang phí! Vì thế hãy cứ yêu thêm một lần nữa! Chỉ là yêu một lần nữa thôi mà.

    Chúng ta sẽ không hối hận khi lại vấp ngã thêm lần nữa, mà chúng ta sẽ thật sự hối hận khi đã không làm theo tiếng nói của trái tim. Hãy gạt đi nước mắt còn vương vấn, hãy gạt bỏ quá khứ khổ đau để cho mình được yêu thêm một lần nữa. Hãy khoác lên một bộ cánh mới, điểm một chút son môi và sẵn sàng đón nhận một tình yêu mới đến với mình.

    Chắc chắn rồi bạn sẽ được hạnh phúc. Sẽ có một bờ vai vững chãi để bạn tựa vào khi mệt mỏi. Sẽ có một nơi bình yên để cho bạn trở về. Sẽ có một người yêu thương bạn nhiều hơn chính bản thân mình. Rồi bạn sẽ lại bình yên qua giông bão. Này cô gái ạ! Hãy cho mình một lần nữa được yêu, nhé!

    Ngọc Dung

    Này cô gái ạ, hãy cho mình một lần nữa được yêu!
    Này cô gái ạ, hãy cho mình một lần nữa được yêu!
    Này cô gái ạ, hãy cho mình một lần nữa được yêu!
    Này cô gái ạ, hãy cho mình một lần nữa được yêu!



Công Ty cổ Phần Toplist
Địa chỉ: Tầng 3-4, Tòa nhà Việt Tower, số 01 Phố Thái Hà, Phường Trung Liệt, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội
Điện thoại: 0369132468 - Mã số thuế: 0108747679
Giấy phép mạng xã hội số 370/GP-BTTTT do Bộ Thông tin Truyền thông cấp ngày 09/09/2019
Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Duy Ngân
Chính sách bảo mật / Điều khoản sử dụng | Privacy Policy